Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 3: Tình yêu · Vĩnh cửu rung động
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:27:57
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Giang Uyển Nguyệt tỉnh dậy, cô đang ở trong một phòng bệnh sang trọng, bầu khí yên tĩnh và ấm áp khiến cô cảm giác như cách biệt một đời.
Cô nghiêng đầu sang, liền thấy ba Giang đang căng thẳng cô, khẽ gọi tên mật của cô.
“Nguyệt Nguyệt, con gái yêu của ba , cuối cùng con cũng tỉnh !”
Bà Từ Vân vốn nghiêm khắc, khi thấy khuôn mặt nhỏ bé xanh xao đáng thương của con gái, mắt bà chợt đỏ hoe, dịu dàng vuốt ve mái tóc con.
“Ba, …”
Giang Uyển Nguyệt lao lòng bà Từ Vân, bật nức nở.
Cô sẽ bao giờ quên, khi cô c.h.ế.t, họ đau đớn đến nhường nào, ruột gan đứt từng khúc, tóc bạc trắng chỉ một đêm.
“Ba đây, Nguyệt Nguyệt đừng sợ.” Ba Giang Phong ôm chặt hai con, ánh mắt đầy xót xa, khẽ vỗ lưng con gái.
Hai chỉ nghĩ cô vì trải qua vụ bắt cóc mà hoảng sợ, ngừng dịu dàng an ủi.
Giang Uyển Nguyệt dùng mu bàn tay lau nước mắt mặt, bật cơn , như một đóa hoa trong nhà kính trải qua mưa gió vẫn rực rỡ khoe sắc.
Cảm giác chạm và nhịp tim chân thực, cô cũng dần nhận sự thật trọng sinh.
Trọng sinh về năm học cấp ba, đúng lúc bắt cóc.
Mèo Dịch Truyện
Bánh xe vận mệnh hề lệch khỏi quỹ đạo, cô vẫn gặp Kỳ Uyên.
Thiếu niên u ám sống trong bùn lầy, xa lánh.
Thiếu niên hèn mọn luôn âm thầm bảo vệ cô như hình với bóng.
Thiếu niên cố chấp rõ ràng yêu cô đến tận xương tủy nhưng hề một lời.
Trên đời ngốc nghếch đến chứ…
Giang Uyển Nguyệt hồi tưởng từng chút một của kiếp , mới phát hiện tất cả những gì cô từng cho là ngẫu nhiên, đều là những cẩn trọng tiếp cận.
Tình yêu của thiếu niên, là cơn gió vượt qua núi biển, tưởng chừng vô hình, nhưng khuấy động sóng gió cuồn cuộn, khiến rung động vĩnh cửu.
“Ba ơi, Kỳ Uyên ạ?”
“Kỳ Uyên là ai?” Bà Từ Vân bưng tô cháo hải sản, đút cho cô.
Giang Uyển Nguyệt túm chặt ga trải giường, căng thẳng hỏi: “Chính là bạn nam thương đó, bây giờ đang ở ạ?”
“Chính là đồng bọn của bọn bắt cóc đúng , tạm giam .”
Giang Uyển Nguyệt liền trợn tròn mắt, lập tức vén chăn xuống giường. Giang Phong và Từ Vân vội giữ cô , hiểu chuyện gì.
“Ba ơi, là Kỳ Uyên cứu con!”
Hơn nữa còn thương nặng như , ai băng bó cho ? Người bên trong bắt nạt ?
Giang Uyển Nguyệt sắp đến nơi, màng đến cơ thể còn hồi phục, cứ nhất quyết tìm .
Trong phòng thẩm vấn, thiếu niên đầy thương tích còng ghế, hề giãy giụa, thần sắc tĩnh lặng.
Cảnh sát đối diện hỏi: “Có tham gia vụ bắt cóc ?”
Thiếu niên cúi đầu, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
“Tại bắt cóc nạn nhân?”
Anh im lặng lâu trả lời, phát một luồng khí lạnh lẽo, nặng nề, như mặt biển trong đêm tối, thể thấu bên là sóng gió cuồn cuộn một vùng nước đọng.
“Nói !”
Mãi một lúc, thiếu niên cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong đôi đồng tử đen láy lóe lên một tia sáng yếu ớt, khẽ , chế giễu : “Thấy sắc nảy lòng tham?”
lúc , cửa phòng thẩm vấn gõ, cảnh sát lườm một cái tạm thời ngoài.
Kỳ Uyên chằm chằm ánh đèn trần nhà, nó sáng, nhưng bằng khoảnh khắc rực rỡ mà từng thấy.
Anh đang chờ đợi, chờ đợi một tương lai tối tăm như vực sâu. , sẽ hối hận.
Lúc , viên cảnh sát , tiếp tục thẩm vấn mà tháo còng tay cho , : “Cậu thể .”
Về vụ bắt cóc , hai tên bắt cóc khai nhận, chúng đều là công nhân xây dựng của một dự án thuộc tập đoàn Giang thị, vì nợ nần cờ b.ạ.c tiền khổng lồ nên cùng bắt cóc thiên kim nhà họ Giang để tống tiền.
Lưu Đại Cường áp giải đến nhà giam, c.h.ử.i rủa: “Kỳ Uyên, thằng tạp chủng c.h.ế.t tiệt mày, dám tống lão tử tù, chán sống ?!”
“Mày đợi đấy, đợi lão tử ngoài xem tao phanh thây mày thì thôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-3-tinh-yeu-vinh-cuu-rung-dong.html.]
“Trời ạ, đời đứa con trai tự tay tống cha ruột tù, Kỳ Uyên mày đúng là vô liêm sỉ y hệt con c.h.ế.t của mày!”
Bóng tối trong mắt thiếu niên dần sâu thêm, hai bàn tay đầy vết bầm tím siết chặt, lồng n.g.ự.c run lên kiểm soát, đang cố gắng kiềm nén đến cực hạn.
Mãi một lúc, nhắm mắt , bước chút ngoảnh đầu.
Thiếu niên vẻ ngoài vô cùng nổi bật, đôi mắt mí hẹp sâu thẳm đen láy, chút ấm, toát một khí chất u ám, lạnh lùng.
Một xung quanh khi thấy đều âm thầm di chuyển xa.
Thiếu niên thẳng về phía , coi như thấy gì.
Tuy nhiên, khi ngang qua một văn phòng, bỗng dừng bước,
Qua cửa sổ kính, nghiêng đầu liền thấy bóng dáng cô gái bên trong.
Cô mặc chiếc váy chiffon sạch sẽ xinh , mái tóc dài đen nhánh mềm mượt như lụa rũ vai và lưng, khi bên môi sẽ xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ, đang ngoan ngoãn bên cạnh ba .
Cả cô dịu dàng, thanh tĩnh, như ánh trăng trời, chỉ thể ngắm mà thể chạm tới.
Giang Uyển Nguyệt bề ngoài chăm chú chú cảnh sát giáo d.ụ.c an , nhưng thực chất trong lòng nghĩ về Kỳ Uyên.
Đột nhiên, cô dường như cảm nhận ánh mắt nóng bỏng đang đặt , vô tình nghiêng mặt sang.
Cách một xa gần, hai bốn mắt .
Thiếu niên nhanh chóng dời tầm mắt, rời .
Giang Uyển Nguyệt sốt ruột, vội vàng dặn dò qua loa một tiếng, dậy đuổi theo.
Trong hành lang dài và hẹp, một hàng đèn sáng, ánh sáng trắng lạnh lẽo mờ nhạt, thiếu niên chút biểu cảm bước về phía , cái bóng phía kéo dài và cô độc.
Giang Uyển Nguyệt chạy theo thiếu niên, “Kỳ Uyên, đợi một chút.”
Bước chân thiếu niên khựng , ngẩn hai giây .
Cô mà tên …
Cô gái cũng vì thế mà rõ diện mạo của , cô hít một lạnh.
Anh mặc chiếc áo T-shirt cũ nát và chiếc quần jeans bạc màu, đó dính đầy những vết bẩn xám xịt. Khắp cơ thể truyền đến cảm giác đau rát, sống lưng cong.
Khuôn mặt vốn thanh tú tuấn tú giờ đây đầy rẫy vết thương, thậm chí còn rỉ những vệt m.á.u mờ, đôi môi mỏng với đường nét tinh tế tái nhợt chút huyết sắc.
Trời đất ơi, cô như ngạt thở.
Giang Uyển Nguyệt vội vàng lấy miếng dán cầm m.á.u luôn mang theo trong túi xách nhỏ, xé , kiễng chân định dán lên mặt .
Thiếu niên theo bản năng lùi một bước nhỏ, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, còn ẩn chứa một tia ngỡ ngàng, chằm chằm cô.
Máu dồn lên não, vô cảm xúc như những dây leo điên cuồng trỗi dậy trong lòng, đó là gì, chỉ cảm thấy một sự bất lực và hổ thẹn thể kiểm soát.
Giang Uyển Nguyệt ánh mắt cho giật , ngẩn , ánh mắt chăm chú , giải thích: “Anh thương , chỉ băng bó cho một chút… Được ?”
Thiếu niên bỏ chạy, nhưng hai chân như đổ chì, thể nhấc lên .
Cô quá đỗi chói mắt, đến nỗi sự thấp hèn và tăm tối của còn chỗ nào để che giấu, khiến cảm thấy hổ về chính .
Cô gái cảm nhận sự kháng cự của , còn ép buộc, mà nhân cơ hội đặt miếng băng dán vết thương hình gấu nhỏ dễ thương tay .
Đầu ngón tay ấm áp mềm mại lướt nhẹ qua lòng bàn tay , cau mày.
Giang Uyển Nguyệt quan sát các chỗ khác , khi xác nhận vết thương nào quá nghiêm trọng, mới nở một nụ dịu dàng : “Cảm ơn …”
Không chỉ cảm ơn ơn cứu mạng hai kiếp, mà còn là mối tình sâu đậm khắc cốt ghi tâm dành cho cô ở kiếp .
Kỳ Uyên ngẩn , cảm ơn ư?
Anh chút , báo cảnh sát là để tống Lưu Đại Cường – tên khốn đó tù, dù bản cũng thể vì thế mà vướng vòng lao lý.
Còn cô … chỉ là cứu một cách tiện thể mà thôi.
Đôi mắt xinh của cô gái chứa chan vẻ trìu mến, tựa như ánh trăng vằng vặc, rải khắp thế gian ban tặng vẻ cho vạn vật.
Anh khẽ nghiêng mặt , trầm giọng : “Không cần.”
Nói xong liền định rời .
Cô gái “ới” một tiếng, vội vàng túm lấy tay .