Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 25: --- Đời Khổ · Đừng Hèn Mọn
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:19
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những trải nghiệm kiếp cứ như một giấc mơ dài, hư vô mờ mịt khắc cốt ghi tâm.
May mà giấc mơ tỉnh, trân trọng vẫn còn ở mắt.
"Kỳ Uyên..." Giọng của cô gái tỉnh dậy mềm mại xen lẫn chút mơ hồ, mềm mại như viên kẹo bông gòn nắng ấm tưới mật ong.
Thiếu niên ngưng mắt cô, ngửi thấy mùi ngọt ngào thoang thoảng từ cô, trong cổ họng khô khốc phát một tiếng "ừm".
Cô giáo tiếng Anh bước lớp với đôi giày cao gót nhọn, gõ mạnh xuống sàn phát tiếng giòn tan, cả hai đồng thời rời ánh mắt , và vành tai khẽ ửng hồng.
Cô giáo tiếng Anh nghiêm khắc, đôi mắt như tia X quét qua, thể dễ dàng phát hiện ai đang ngủ, ai đang lơ đễnh, ai bảng nhưng tâm trí bay bổng đến tận chín tầng mây.
Suốt một tiết học, Giang Uyển Nguyệt và Kỳ Uyên đều vô cùng ăn ý rời mắt, tốn hết sức lực mới phân tâm.
Sau khi tan học, truyền lời rằng giáo viên chủ nhiệm lớp trưởng và ủy viên học tập đến văn phòng một chuyến, tay Giang Uyển Nguyệt đang thu dọn sách vở khựng , gật đầu, thiếu niên bên cạnh một cái, dậy rời khỏi chỗ .
"Kỳ Uyên, hôm nay vội về ? Cùng đ.á.n.h bóng rổ chứ?" Chu Mục hỏi.
Vừa nãy như hôm qua, tan học liền chạy khỏi lớp, mà cố tình thêm một bài tập, đợi cô gái bên cạnh thu dọn sách vở, "tiện đường" cùng cô khỏi cổng trường.
"Không, việc ."
Anh nhét tất cả sách vở lộn xộn và đồng phục cặp sách, xách cặp ngoài.
Ở cuối hành lang, bóng dáng cô gái và thiếu niên sánh bước bên bất ngờ lọt tầm mắt , đôi chân như sàn nhà hút chặt, thể nhấc lên, ngẩn yên tại chỗ.
Cô là lớp trưởng, Bùi Tễ là ủy viên học tập, hai ngay cả chức vụ đảm nhiệm cũng phù hợp và xứng đôi đến , còn trong bóng tối, chẳng là gì cả, mà vẫn còn si tâm vọng vọng tưởng.
Cho đến khi bóng dáng hai biến mất ở khúc cua, mới tê dại bước về phía , khỏi trường học liền lao nhanh đến công trường, đến nơi nên ở.
Mèo Dịch Truyện
Giang Uyển Nguyệt và Bùi Tễ hai suốt đường gì, cách họ ở bên vẫn luôn như , hồi nhỏ đều là cô líu lo mười mấy câu Bùi Tễ mới trả lời cô một câu, giờ đây cô sớm qua cái tuổi thích ồn ào.
Giáo viên chủ nhiệm tìm họ chủ yếu là để hỏi về tình hình của lớp, khi xong và về, Giang Uyển Nguyệt bước nhanh, trở lớp thì phát hiện Kỳ Uyên từ lâu .
Cô gái chỗ trống , thở dài xoa xoa mặt, thu dọn những cuốn sách còn , mới phát hiện cuốn sổ tay mượn của Kỳ Uyên vẫn kịp trả.
Cô vội vàng mang theo, đeo cặp sách rời khỏi lớp.
Sau khi xe chạy một đoạn, Giang Uyển Nguyệt : "Chú Vương, phiền chú dừng xe ở lề đường phía một chút ạ."
Chú Vương dừng xe , một lượt những dãy nhà tôn, : "Tiểu thư, bên đó trông vẻ an lắm, để cùng cô nhé."
"Không cần ạ, bạn cùng bàn của cháu ở gần đó, cháu chỉ trả cuốn sổ tay cho thôi." Cô nghĩ một lát thêm: "Có việc gì cháu sẽ gọi điện cho chú ạ."
Cô xong liền vội vàng xuống xe, chạy về phía nhà Kỳ Uyên.
Lúc , cách đó xa dừng một chiếc sedan đen khác, Bùi Tễ trong xe, đôi mắt mang chút ấm nào dán chặt cảnh tượng đó, bóng dáng cô gái bất chấp tất cả lao về phía khu vực bẩn thỉu hỗn độn , hai tay dần nắm chặt thành nắm đấm.
Giang Uyển Nguyệt đến cửa căn nhà nhỏ đó, cô thấy cánh cổng sắt đóng chặt, gõ hai tiếng nhưng ai trả lời, cô chạy đến bãi phế liệu để xem, bên cạnh đống giấy vụn, đống chai lọ và đống rác đều ai.
Kỳ Uyên ?
Lúc bà Lý từ một căn nhà tôn nhỏ hơn , thấy một cô bé ăn mặc tươm tất, xinh xắn đang quanh quẩn bên đống rác, liền nhận ngay, : "Ôi cô bé, là cháu đấy ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-25-doi-kho-dung-hen-mon.html.]
Giang Uyển Nguyệt tới: "Chào bà ạ, là cháu đây, cháu đến tìm Kỳ Uyên ạ, nhà nữa ạ?"
"Ôi chao, thằng bé Tiểu Uyên cứ để cháu gái nhỏ chủ động đến tìm nó mãi thế?"
Giang Uyển Nguyệt mím môi , để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, chút ngại ngùng gì.
"Nó ở công trường buổi tối đó cháu, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi nó thôi, ban ngày học, buổi tối còn kiếm tiền sinh hoạt phí, thằng bé từ nhỏ khổ mệnh ..."
Làm thêm ư? Cậu vẫn đang học cấp ba, thể thêm chứ...
Giang Uyển Nguyệt xong lòng nghẹn , một nỗi chua xót dâng lên khóe mũi, cố nén giọng cảm ơn bà Lý, chạy về phía công trường.
Cô ám ảnh về nơi đó, Giang Phong và Từ Vân cũng dặn dặn cô đừng đến gần đó, vì quá nguy hiểm.
Giang Uyển Nguyệt đầu tiên lời cha , cô chạy nhanh, bụng truyền đến cơn đau âm ỉ, bùn đất b.ắ.n lên đôi giày trắng xinh của cô, bẩn chúng.
Kỳ Uyên cô độc, cô.
Kiếp âm thầm bảo vệ cô, kiếp đến lượt cô che mưa chắn gió cho .
Đến công trường, Giang Uyển Nguyệt định chạy qua khác chặn , ở đây khắp nơi đều dây cáp, cốt thép, thể tùy tiện đến gần.
"Ở đây một công nhân tên là Kỳ Uyên ạ?" Giang Uyển Nguyệt tự trấn an bản .
Người đàn ông là chủ thầu ở đây, liếc cô một cái, chỉ về một hướng: "Có là đó ?"
Giang Uyển Nguyệt qua, liền thấy Kỳ Uyên đang mặc đồ công trường, đội mũ bảo hiểm.
Bóng dáng cao gầy của thiếu niên một tòa nhà cao tầng đang xây dở đặc biệt nổi bật, bên cạnh là một chiếc cần cẩu khổng lồ đang dừng.
Cậu đang cùng vài công nhân khác hợp sức khiêng một bó thép lên cánh tay đòn của cần cẩu, cánh tay đòn chở khối lượng khổng lồ từ từ nâng lên, vượt qua đầu họ.
Giang Uyển Nguyệt sống trong những tòa nhà cao tầng, nhưng bao giờ thấy dáng vẻ của một tòa nhà cao tầng khi nó trở nên hùng vĩ tráng lệ, hóa mỗi viên gạch cô từng bước qua, mỗi bức tường cô từng chạm , đều hòa trộn mồ hôi nóng hổi của vô công nhân xây dựng.
Cô kinh hãi cảnh tượng mắt, thiếu niên của cô chiếc cần cẩu khổng lồ, ngẩng đầu chăm chú quan sát tình hình thép nâng lên, xác nhận vấn đề gì liền bắt đầu vòng tiếp theo.
Sợ hãi ? Chắc chắn là sợ, mặc dù vẻ mặt thể hiện giống hệt những công nhân việc ở công trường nửa đời , nhưng thể phủ nhận, vẫn chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Cậu thật ngốc, tiền sinh hoạt phí vất vả kiếm đối với gia đình cô mà thực sự chẳng đáng nhắc tới, thậm chí còn bằng một bộ lễ phục của cô.
Có thể đừng hèn mọn đến ? Chỉ cần một chút buông bỏ lòng tự trọng và sự kiêu ngạo, cô cũng sẽ vì thế mà đổi cách về , cô chỉ một cuộc sống hơn một chút.
Chủ thầu cô bé mặt với vẻ mặt ngẩn ngơ, trong khóe mắt còn vương những giọt lệ chực trào, một cái là cô bé là con gái nhà giàu , chắc hẳn cảnh tượng cô bé từng thấy bao giờ, còn đến gần? Chắc là sợ hãi lắm .
Giang Uyển Nguyệt hề dọa sợ, mà là cảm thấy xót xa, đau lòng khôn xiết, "Chú ơi, chú thể ơn đưa cháu tìm Kỳ Uyên ạ? Cháu chuyện quan trọng với ạ."
Cô khuyên Kỳ Uyên đừng công việc nguy hiểm như , với rằng tài trợ thực chính là bố cô, nể tình và cô là bạn cùng bàn, thể đừng khách sáo như , hãy nhận luôn cả khoản tài trợ sinh hoạt phí.
Nếu đồng ý, thì cô sẽ nũng, dối hoặc ầm ĩ lên, lừa , dỗ dành , cầu xin đều .
Cô chỉ bình an.