Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 20: --- Có triển vọng. Dắt tay cô đi.

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:14
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Căn nhà tôn cách trường một đoạn, hai bộ đến trường. Chàng trai cao ráo chân dài, bước như gió, Giang Uyển Nguyệt theo , gần như chạy lon ton mới theo kịp tốc độ của .

 

Cuối cùng, Giang Uyển Nguyệt thật sự chịu nổi nữa, cô dừng , một tay chống eo, tay túm lấy vạt áo trai, ngẩng đầu , mặt đỏ bừng, đáng thương : “Không , chậm chút …”

 

Kỳ Uyên dừng bước, đầu , cô gái thở hổn hển, đôi mắt ướt át long lanh, trông như bắt nạt t.h.ả.m thương .

 

Anh ngạc nhiên.

 

Anh sớm quen với tốc độ bộ đến trường như . Hồi cấp hai, sống ở làng trong thành phố, mỗi ngày dậy từ hơn năm giờ sáng, bộ một tiếng đồng hồ mới đến trường, bất kể trời tuyết mưa bão, kiên trì suốt ba năm.

 

cô gái mặt thì khác, vốn dĩ cô nên xe sang trọng thoải mái đến trường. Nếu vì giúp bôi thuốc, cô chẳng chạy nắng gắt thế , hơn nữa cơ thể cô vốn khỏe, giờ chắc hẳn khó chịu.

 

Cô gái sợ liên lụy đến , : “Anh , đừng để muộn học.”

 

Sáng Kỳ Uyên muộn , chiều muộn nữa thì thầy cô sẽ ấn tượng về .

 

Kỳ Uyên cảm thấy trái tim như x.é to.ạc một vết nứt, cổ họng khô khốc, thể bỏ cô một mà rời chứ?

 

“Xin .” Anh nhỏ một câu, từ trong cặp sách của lấy một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, đưa cho cô.

 

“Hả?” Giang Uyển Nguyệt hiểu tại đột nhiên xin , đáng lẽ xin là cô ?

 

“Cô đội sẽ đỡ hơn.” Nắng thật sự quá gay gắt, lo cô sẽ say nắng.

 

“Ồ…” Giang Uyển Nguyệt đón lấy, đội lên đầu, nhưng kích cỡ của vẻ lớn so với cô, đội che hết cả trán, trông chút buồn .

 

Ánh mắt Kỳ Uyên luôn dừng mặt cô, nhắc nhở: “Bị đè tóc kìa.”

 

“Á, giúp em lấy với.”

 

Cô gái chỉnh mũ, gáy về phía . Kỳ Uyên giơ tay cẩn thận luồn đuôi tóc dài của cô qua lỗ mũ, động tác chút vụng về.

 

Lúc , một chiếc xe sedan màu đen từ xa lái đến, tài xế chú Lưu chú ý tới cô gái bên đường, : “Cậu chủ Tễ, hình như là cô Uyển Nguyệt?”

 

Bùi Tễ qua, nhíu mày.

 

“Có cần tiện đường đưa cô một đoạn ?”

 

Người ghế gì, chú Lưu do dự một chút, vẫn dừng xe , hạ cửa kính: “Cô Uyển Nguyệt, cần cháu đưa ?”

 

Giang Uyển Nguyệt thấy tiếng, nghiêng đầu, theo bản năng siết chặt tay, vội vàng : “Không cần ạ, cháu cảm ơn chú.”

 

Chú Lưu hai một cái, còn gì đó, Bùi Tễ ghế lên tiếng: “Sắp muộn .”

 

Không với ai.

 

Chú Lưu đành nhanh chóng lái xe .

 

Giang Uyển Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên cũng lúc thu ánh , cúi mắt cô, đôi mày ánh mắt trong veo sáng sủa, như mặt biển tĩnh lặng, nhưng sâu thẳm ẩn chứa vẻ kỳ ảo của rạn san hô, khiến khát khao và rung động.

 

Cô cũng nhắc đến chuyện , ưỡn ngực, : “Em hình như thể , thôi.”

 

“Ừm.”

 

Kỳ Uyên tự nhiên cầm lấy chiếc cặp sách nhỏ màu hồng lưng cô, đeo lên vai . Anh chậm một chút, hai sóng vai bên , hai bàn tay vô tình chạm nhẹ .

 

Cô gái đang chuyên tâm đường, ánh mắt trong veo, dường như hề nhận .

 

Thế nhưng trong lòng dâng lên một con sóng dữ dội, cạy mở chiếc vỏ trai cứng nhắc khép kín, tràn tận sâu thẳm trái tim.

 

Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô chạy nhanh.

 

Giang Uyển Nguyệt “ê” một tiếng, ngơ ngác chút bất ngờ, ngẩng đầu , mắt lấp lánh, khóe môi cong lên thật cao.

 

À… chủ động nắm tay cô , thích cô

 

Chạy một đoạn ngắn, Kỳ Uyên dừng , buông tay .

 

“Tít——” một tiếng, đèn xanh màn hình chuyển sang màu đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-20-co-trien-vong-dat-tay-co-di.html.]

 

Thì chỉ là chạy nhanh qua đường thôi , còn chê cô chân ngắn đúng ?

 

Cô gái ngượng ngùng chút khó chịu, mắt cứ trân trân .

 

“Sao ?” Kỳ Uyên hỏi.

 

Giang Uyển Nguyệt trực tiếp kéo lấy cổ tay , bá đạo : “Em mệt .”

 

Ý là, em dắt em .

 

Thiếu niên cụp mắt, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đang đặt cổ tay , môi mấp máy như gì đó nhưng thôi, cuối cùng vẫn “ừm” một tiếng.

 

Anh đẩy cô ! Thật sự dắt cô !

 

A… theo đuổi cô ?!

 

Giang Uyển Nguyệt theo , bước chân thậm chí trở nên nhẹ bẫng, cô siết c.h.ặ.t t.a.y hơn một chút, sợ cẩn thận sẽ bay lên trời mất.

 

Ai ngờ, thiếu niên ở nơi cô thấy, khóe môi cũng khẽ cong lên một nụ .

 

Tiết đầu tiên buổi chiều là thể dục, khi hai chạy đến sân tập, thầy giáo vẫn đến, tổ trưởng thể d.ụ.c đang dẫn các bạn học khởi động, họ vung tay vung chân một cách qua loa, đồng loạt đưa mắt hai họ, kèm theo ánh mắt tò mò.

 

Kỳ Uyên vốn nổi bật, vai còn đeo hai chiếc cặp sách, Giang Uyển Nguyệt đầu đội một chiếc mũ đen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

 

Kỳ Uyên để ý đến họ, đặt cặp sách ở chỗ sạch sẽ. Giang Uyển Nguyệt tháo mũ , một bên quạt gió cho Kỳ Uyên, vì nãy đường còn chạy mua cho cô một chai nước khoáng.

 

Bên , một nhóm xì xào bàn tán, chuyện , chắc chắn chuyện .

 

Lúc , thầy giáo thể d.ụ.c vạm vỡ, da đen sạm cũng đến nơi, thổi một tiếng còi dài gần đứt , giọng oang oang : “Mấy đứa vặn vẹo hai cái m.ô.n.g gọi là khởi động ? Chạy hai vòng cho thầy, xem như khởi động! Rồi chạy thêm ba vòng nữa!”

 

Cả đám học sinh lập tức kêu than, Giang Uyển Nguyệt Kỳ Uyên nghỉ ngơi một chút, ai ngờ đầu liền chạy lên.

 

Cô đành chạy theo.

 

Đi bộ còn theo kịp tốc độ của , gì đến chạy bộ.

 

Vừa bắt đầu vòng thứ hai, Kỳ Uyên chạy đến vòng thứ ba , cô thầm cảm thán, thể lực thật quá .

 

Hứa Chiêu Chiêu lúc đuổi kịp cô, hỏi: “Cậu đang ‘đèn đỏ’ ?”

Mèo Dịch Truyện

 

Giang Uyển Nguyệt nghĩ trong lòng “đèn đỏ” , ngây hai giây, cô mới nhớ lời sáng nay để dỗ Kỳ Uyên phòng y tế.

 

“Ờ… lừa đó, .” Giang Uyển Nguyệt giơ tay che trán, mặt càng lúc càng đỏ.

 

“Không, .”

 

Hứa Chiêu Chiêu dứt khoát , đột nhiên hét lớn: “A, chứ? Gì cơ, sắp ngất ! Vậy đừng chạy nữa đừng chạy nữa.”

 

mạnh mẽ kéo Giang Uyển Nguyệt dừng , đó ấn đầu cô vai , ôm cô chầm chậm về.

 

Những ngang qua hai .

 

Hứa Chiêu Chiêu thì thầm: “Diễn giống một chút, trông cậy đấy.”

 

“…”

 

Giang Uyển Nguyệt dở dở , đành nhắm mắt , nhưng cảm thấy mặt một luồng gió nóng gấp gáp, cô mở mắt .

 

Vừa đúng lúc, Kỳ Uyên chạy đến mặt cô.

 

Ánh mắt rực cháy, lúc mồ hôi nhễ nhại, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, lời nào, trực tiếp ôm lấy cô, bế lòng, chạy thẳng về phía thầy giáo thể dục.

 

Hứa Chiêu Chiêu cùng với các bạn học chứng kiến cảnh đều kinh ngạc trợn tròn mắt, trời ơi.

 

Giang Uyển Nguyệt cả sắp hổ đến c.h.ế.t , đại não như nổ tung một tia sáng trắng, khiến cô đầu óc choáng váng, cô đành giấu mặt lòng thiếu niên.

 

Giả vờ c.h.ế.t.

 

 

Loading...