Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 15: Cổ tích - Cam tâm làm nhân vật phụ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:09
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Gia đình họ Giang và họ Bùi là thế giao, còn là hàng xóm, chỉ cách một bức tường.

 

Bà Bùi và bà Giang mối quan hệ , cả hai lượt mang thai, còn hẹn ước nếu sinh một trai một gái thì sẽ định hôn ước.

 

Khi Bùi Tễ một tuổi, bà Giang như ý sinh hạ một cô công chúa nhỏ mềm mại đáng yêu, đặt tên là Giang Uyển Nguyệt, biệt danh là Tiểu Nguyệt Lượng.

 

Thời thơ ấu, Giang Uyển Nguyệt thích nhất là chạy sang nhà hàng xóm tìm trai chơi. Anh trai tuy trai nhưng lạnh lùng, mấy khi để ý đến cô, chỉ thích trong vườn sách.

 

Tiểu Uyển Nguyệt sẽ vì thế mà lùi bước, cô ngoan ngoãn bên cạnh , cầm một cuốn truyện cổ tích . Cô tin rằng một ngày nào đó, vị hoàng tử băng giá sẽ công chúa ngọt ngào như cô hôn tỉnh.

 

Suốt thời kỳ nhà trẻ và tiểu học, cô luôn là cái đuôi nhỏ theo Bùi Tễ, bảo vệ câu chuyện cổ tích thuộc về .

 

Mãi đến cấp hai, vợ chồng họ Bùi nước ngoài vì công việc, Bùi Tễ cũng chuyển sang học cấp hai ở nước ngoài. Giang Uyển Nguyệt thất vọng, hoàng tử của cô còn cô hôn tỉnh bỏ chạy .

 

Đến cấp ba, hai tái ngộ. Vì buổi lễ khai giảng năm đó, trong khuôn viên trường thường xuyên tin đồn về hai , họ xứng đôi đến mức nào. Trong lòng cô gái tuổi mới lớn bắt đầu nảy sinh những cảm xúc mơ hồ, cô dường như bắt đầu tin cổ tích.

 

Sau kỳ thi đại học, trong buổi lễ thành nhân mười tám tuổi của cô, cô và Bùi Tễ đính hôn.

 

Trong mắt khác, hai thanh mai trúc mã, đôi trẻ thơ ngây, khiến vô ở Bắc Thành tin rằng câu chuyện tình yêu cổ tích của hoàng tử và công chúa là thật.

 

Giang Uyển Nguyệt , Bùi Tễ bản tính lạnh lùng, thờ ơ với tình cảm, hề yêu cô nhiều, mà phần lớn là do sự phù hợp.

 

Sau đó, Bùi Tễ nước ngoài du học, Giang Uyển Nguyệt học đại học ở trong nước, hai vẫn lạnh nhạt như , cho đến khi...

 

Gia đình họ Giang gặp tai họa lớn, đối mặt với phá sản. Tất cả đều chờ đợi sự giúp đỡ từ nhà họ Bùi, thì Bùi Tễ, tiếp quản tập đoàn Bùi thị và là vị hôn phu của Giang Uyển Nguyệt, đơn phương tuyên bố hủy hôn đúng lúc , mặc kệ gia đình họ Giang đang chao đảo trong phong ba.

 

Khoảnh khắc đó, Giang Uyển Nguyệt tin rằng thật sự lạnh lùng vô tình, hề yêu cô, chỉ là sự phù hợp.

 

Cổ tích rốt cuộc vẫn chỉ là cổ tích, thể trở thành hiện thực. Cô thể là công chúa, nhưng Bùi Tễ sẽ bao giờ là hoàng tử yêu cô.

 

Ký ức kiếp sâu sắc, nhưng giờ đây khuôn mặt của trai mặt mờ nhạt. Giang Uyển Nguyệt khẽ mỉm , ngang qua , đẩy cửa bước .

 

Buổi tối, Giang Uyển Nguyệt chiếc giường mềm mại, ôm điện thoại trò chuyện với Hứa Chiêu Chiêu.

 

“Chiêu Chiêu , tớ một bạn hỏi…”

 

“Ừm, tớ bạn đó .”

 

“…”

 

Dưới ánh đèn pha lê, cô gái vùi mặt chiếc gối ôm hình mặt trăng cọ cọ, nhỏ giọng : “Là, là cô chủ động mời một bạn nam ăn, nhưng bạn nam đó từ chối, là ý gì ?”

 

Hứa Chiêu Chiêu ghế sofa, nhai táo rào rào, nghĩ nghĩ : “Anh bình thường đối xử với bạn thế nào?”

 

“Thì lạnh nhạt, chủ động chuyện với cô , chuyện cũng chỉ ậm ừ mãi thôi.” Có lẽ vì bài học kinh nghiệm từ Bùi Tễ, Giang Uyển Nguyệt giờ đây càng thể thấu những tính cách lạnh nhạt.

 

Hứa Chiêu Chiêu xong, lườm một cái, nhổ toẹt hạt táo : “Diễn ?”

 

“…”

 

“Anh diễn , chỉ là, chỉ là giỏi ăn , cách thể hiện thôi mà…” Giang Uyển Nguyệt biện hộ, đó cẩn thận hỏi: “Cậu nghĩ thích bạn tớ ?”

 

Hứa Chiêu Chiêu lập tức bật dậy, giọng vút cao: “Ha! Anh thích bạn tớ , nhưng tớ , Nguyệt Bảo trong lòng ! Nói mau là ai!”

 

“…”

 

Giang Uyển Nguyệt cảm thấy vô cùng cạn lời với khả năng diễn xuất kém cỏi của , đá đá cuối giường, cứng miệng : “Không tớ…”

 

“Hả? Kỳ Uyên?!” Hứa Chiêu Chiêu c.ắ.n một miếng táo, nghiến răng : “ thấy sắc nảy lòng tham !”

 

Giang Uyển Nguyệt hiểu chút chột , lẩm bẩm: “Tớ đó là thích …”

 

Thật đáng hổ thẹn, sống hai kiếp mà cô dường như vẫn hiểu thế nào mới là thích.

 

Kiếp cô tưởng thích Bùi Tễ, nhưng trong suốt thời đại học hai yêu xa, một tháng liên lạc một , một năm chỉ gặp mặt một , cô cũng thấy bình thường, còn hiểu vì bạn cùng phòng yêu đương dính lấy bạn trai mỗi ngày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-15-co-tich-cam-tam-lam-nhan-vat-phu.html.]

 

Ngay cả khi phản bội, cô cũng quá đau buồn tức giận. Sau khi công khai thừa nhận, cô vẫn tiếp tục công việc của .

 

Lúc đó cô mới hiểu , sự theo đuổi từ nhỏ đến lớn, là để chứng minh câu chuyện cổ tích. Hoặc thể , tình cảm của cô dành cho dần sự lạnh nhạt của tiêu hao.

 

Hứa Chiêu Chiêu thấy giọng yếu ớt của cô, khí thế lập tức biến mất, khổ một tiếng, : “Nguyệt Bảo , tất cả tình yêu đều cần , một loại tình yêu gọi là yêu thầm, ở góc khuất mà thấy, âm thầm yêu , dù là cả đời.”

 

 

Sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Nguyệt rúc trong chăn, trong đầu lục tìm ký ức kiếp .

 

Thời đại học cô là nữ thần của trường, lưng luôn hoa và tiếng vỗ tay, là sự tồn tại vạn chú ý.

 

thực tế, cô bạn bè thật lòng, mỗi ngày một trong trường, trở thành bông hoa đỉnh núi cao, vầng trăng trời thể chạm tới.

 

mỗi năm ngày sinh nhật, cô đều nhận một bó hoa, hoa hướng dương điểm xuyết bởi hoa baby.

 

Bạn cùng phòng từng trêu cô rằng là do một kẻ si tình sợ c.h.ế.t nào đó gửi . Sở dĩ sợ c.h.ế.t là vì tin tức cô và Bùi Tễ đính hôn cả Bắc Thành đều , trong trường đứa nào điều dám theo đuổi vị hôn thê của thừa kế tập đoàn Bùi thị?

 

Giang Uyển Nguyệt chỉ , “Đâu là hoa hồng, nhỡ đối phương chỉ chúc tớ cuộc sống tràn đầy năng lượng tích cực thì ?”

 

Khi đó cô , thì một cam tâm nhân vật phụ, yêu cô một cách thủy chung và nồng nhiệt, giấu kín tất cả .

 

Vì cô mà vùng vẫy trong bóng tối, vì cô mà nhuốm đầy m.á.u tươi, vì cô mà quỳ gối trong gió tuyết dậy, cùng cô lao xuống vực sâu.

 

Sáng hôm , bầu trời xám xịt, gió nóng hầm hập thổi mặt mang theo ẩm. Chẳng mấy chốc, gió xiên mưa bụi bắt đầu bay .

 

Tài xế lên tiếng nhắc nhở cô gái đang tựa cửa sổ xe, đó kéo cửa kính lên.

 

Cách ly tiếng gió vù vù bên ngoài cửa sổ, Giang Uyển Nguyệt lười biếng tựa ghế , mơ màng ngủ.

 

Tối qua cô gần như suy nghĩ nửa đêm, sáng nay suýt chút nữa dậy nổi, giờ thì buồn ngủ vô cùng, tranh thủ thời gian xe đến trường để ngủ bù.

 

Chiếc xe rung lắc một chút dừng . Cô mở mắt ngoài cửa sổ, phát hiện là ngã tư đèn xanh đèn đỏ hôm qua.

 

Trong phút chốc, cơn buồn ngủ của cô tan biến, cô thẳng dậy, áp sát cửa kính xe ngoài.

 

Mặc dù trời đang mưa, nhưng con đường đối diện vẫn đông đúc qua , phần lớn là học sinh mặc đồng phục Nhất Trung, che ô vội vã về phía trường.

 

Cách một lớp kính lấm tấm nước mưa , Giang Uyển Nguyệt liền hạ cửa kính xe xuống, chăm chú kỹ đám đối diện.

 

Những hạt mưa li ti vương mặt cô, mang theo cảm giác se lạnh, hàng mi đen nhánh khẽ rung, cô nheo mắt .

Mèo Dịch Truyện

 

Tài xế phía nhận thấy đèn xanh sáng, liếc qua gương chiếu hậu hỏi: “Tiểu thư, cô đang tìm gì ạ?”

 

Thật nhiều sự trùng hợp đến thế.

 

Giang Uyển Nguyệt khẽ thở dài, thu ánh mắt với tài xế: “Không , chú cứ lái xe ạ.”

 

Khi cô trở về lớp, đa đến đủ, Giang Uyển Nguyệt liếc chỗ bên cạnh, vẫn còn trống.

 

Cô khẽ nhíu mày thanh tú, trong lòng chút lo lắng.

 

Sau đó tổ trưởng môn bước lên bục giảng, bắt đầu bài sớm, cô lơ đãng lấy sách giáo khoa theo, ánh mắt lúc thì dừng sách, lúc bay ngoài cửa sổ.

 

Cô giáo chủ nhiệm đến tuần tra, thấy chỗ của Kỳ Uyên trống, cô hỏi: “Kỳ Uyên vẫn đến ?”

 

Giang Uyển Nguyệt cào cào cuốn sách: “Cô ơi, bên ngoài đang mưa, Kỳ Uyên, lẽ trễ một chút ạ.”

 

Rõ ràng lý do đủ thuyết phục, cô Trần nhíu chặt mày, theo bản năng lấy điện thoại gọi cho phụ , nhưng thoáng chốc nhớ , Kỳ Uyên mồ côi cả cha lẫn , là do cô giáo chủ nhiệm cấp hai của bảo lãnh mới nhập học.

 

Cô thở dài, gì thêm, liền bước ngoài.

 

Không lâu , một bóng dáng màu đen lướt qua ngoài cửa sổ, thiếu niên chạy vội vã đến, và cô giáo chủ nhiệm bắt gặp ngay tại trận.

 

 

Loading...