Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 13: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:07
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào lòng · Hương thơm dịu dàng
Cả lũ ngỗng đang ngó đầu trong lớp ngạc nhiên tột độ, nhưng ánh mắt cảnh cáo sắc như d.a.o của thầy Châu, chúng đành rụt đầu , tập trung giảng.
Mèo Dịch Truyện
Giang Uyển Nguyệt thì thản nhiên chấp nhận. Hồi tiểu học cô ngoan như bây giờ, theo Hứa Chiêu Chiêu và Châu Mục nghịch ngợm lắm, còn trốn học nữa, nhưng lớn lên thì cô trở nên trầm tính hơn nhiều.
Cô đầu thiếu niên bên cạnh, sát tường, vai lưng thẳng tắp, ánh mắt thẳng về phía , đang suy nghĩ gì.
"Kỳ Uyên?" Cô khẽ gọi một tiếng.
"Ừm." Anh đầu , chỉ đáp một câu.
Giang Uyển Nguyệt mỉm , may quá, cô còn lo sẽ buồn vì ngày đầu tiên học thầy giáo phạt .
Buổi chiều cơn mưa, khí trong lành tinh khiết, còn vương vấn hương cỏ non thoang thoảng, gió thổi đến nhẹ nhàng êm ái, vô cùng dễ chịu.
Bên tai vang lên giọng thầy Vật lý lúc trầm lúc bổng cùng với những công thức vật lý khô khan. Giang Uyển Nguyệt liên tục ngáp mấy cái liền, buổi trưa ngủ trưa, lúc dù cô cũng buồn ngủ chịu nổi.
Kỳ Uyên thấy tiếng động liền đầu cô. Cô gái gật gà gật gù như gà mổ thóc, hàng mi tinh tế cụp xuống, đôi môi đào đầy đặn khẽ hé mở, thở nhẹ nhàng đều đặn.
Cô ngủ .
giây tiếp theo, cơ thể cô kiểm soát mà nghiêng sang một bên. Cô gái dường như nhận nguy hiểm, còn chép miệng một cái.
Kỳ Uyên sợ cô ngã, kịp suy nghĩ, theo bản năng liền kéo cô về phía , ôm trọn cơ thể thơm tho mềm mại của cô gái lòng.
Trán cô gái chạm lồng n.g.ự.c rắn chắc của , cô giật tỉnh giấc.
Kỳ Uyên cúi đầu gương mặt gần trong gang tấc, thở chợt dồn dập, tay chân lập tức cứng đờ.
Cùng lúc đó, trong lớp học bùng lên một trận ồ: "Oa hô~~~"
Giang Uyển Nguyệt vẫn còn ngái ngủ, chuyện gì xảy , vẫn trong vòng tay thiếu niên, ngẩng đầu , ngây ngô .
Ừm... trai quá...
Khi thầy giáo Vật lý xông , thấy cảnh tượng , suýt nữa thì mắt trợn tròn.
Đây đây đây là trường Nhất Trung! Cô cô cô là lớp trưởng mà!
Giang Uyển Nguyệt nhận điều gì đó đúng, đầu liền thấy đôi mắt của thầy Vật lý suýt rớt ngoài, cũng sợ đến nỗi ngừng động tác.
À... giải thích thế nào đây...
May mà, cô sống hai kiếp, vẫn chút kinh nghiệm xử lý tình huống khẩn cấp.
Giây tiếp theo, cô chống dậy, chốc lát ngã trở vòng tay Kỳ Uyên, đó đưa tay xoa xoa trán, giọng yếu ớt: "Thầy ơi... em hạ đường huyết..."
Hả?
"Hạ đường huyết ?!" Thầy Vật lý càng kinh ngạc hơn, tiếng gầm gừ kịp thốt khỏi miệng liền biến thành lo lắng, "Nhanh nhanh nhanh, em mau đỡ cô bé nghỉ ngơi! Đừng để em ngất xỉu!"
Thế là, Giang Uyển Nguyệt dựa thiếu niên, bước lảo đảo trở về chỗ , xuống.
"À Giang Uyển Nguyệt , em cần giảng nữa , nghỉ ngơi nhé." Thầy giáo dặn dò.
Giang Uyển Nguyệt cố nhịn , gật đầu.
Sau khi thầy giáo trở bục giảng, Hứa Chiêu Chiêu phía lưng dùng bút chọc vai cô, nghi ngờ hỏi: "Mày buổi trưa mày ăn hai bát cơm, no đến ói ?"
"..." Lúc đó để xua tan phỏng đoán của Từ Vân, cô quả thật ép ăn thêm một bát cơm.
mà, đừng mặt khác !
Người sẽ nghĩ cô là một đứa háu ăn đấy!
Giang Uyển Nguyệt trong lòng buồn bực, mặt uể oải : "Hừ hừ."
Kỳ Uyên cô, lưỡng lự hai giây, hạ giọng hỏi: "Cậu... ?"
Cô gái úp mặt xuống bàn, đầu gối lên cánh tay, đối diện với . Vốn dĩ cô nhắm mắt, lúc mở mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-13.html.]
Thiếu niên khẽ mím môi, đôi mắt trong veo sáng ngời, khoảnh khắc đối mắt với cô, né tránh, giống như một chú nai con ẩn trong rừng thợ săn phát hiện, hoảng loạn bỏ chạy.
Đây là đang quan tâm cô ?
Giang Uyển Nguyệt cảm thấy tâm trạng bỗng chốc trở nên tươi sáng, mắt cong thành vầng trăng khuyết, " mà."
Kỳ Uyên đôi mắt linh động tinh nghịch của cô, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng chuông tan học vang lên, Giang Uyển Nguyệt Kỳ Uyên vội vàng thu dọn cặp sách, chuẩn rời , cô vội vàng gọi , "Kỳ Uyên."
Thiếu niên dừng bước, cô.
Giang Uyển Nguyệt lo lắng thể tiền ăn cơm, nhưng cô suy nghĩ cả tiết học cũng nghĩ một lý do thích hợp, đành : "Lát nữa bận gì ? ... mời ăn cơm, coi như, coi như cảm ơn nãy ôm, ồ , đỡ ."
Kỳ Uyên biểu cảm ngượng ngùng của cô gái, tay nắm chặt quai cặp sách kiểm soát , khẽ nuốt khan, nhỏ: "Xin , ... còn việc."
"À? Ồ... , mời ." Cô gái xua tay.
Haizz, đầu tiên mời con trai ăn cơm mà từ chối .
"Ừm." Kỳ Uyên khẽ cụp mi mắt, "Tạm biệt."
Sau đó nhanh chóng rời khỏi lớp học.
Trời ăn cơm cùng cô đến nhường nào, nhưng thể. Lúc một xu nào , đừng đến những nhà hàng sang trọng đắt tiền, ngay cả một quán ăn vặt vỉa hè cũng đủ tiền chi trả.
Đợi thêm chút nữa, cho thêm chút thời gian, sẽ thể...
Giang Uyển Nguyệt thu dọn cặp sách, chút thất vọng bước khỏi cổng trường. Cô ở cổng một lúc, nhưng thấy chiếc xe của gia đình .
Lúc , một đàn ông trông giống tài xế tới, : "Cô chủ Uyển Nguyệt, phu nhân Giang bảo đến đón cô."
Giang Uyển Nguyệt nhận đó là tài xế nhà họ Bùi, suy nghĩ một chút, gật đầu, theo ông đến bên xe.
Tài xế mở cửa xe, Giang Uyển Nguyệt mới phát hiện bên trong còn một khác đang , là Bùi Tễ.
Lúc Bùi Tễ cũng lúc đầu, cô.
Giang Uyển Nguyệt ngây hai giây, đó lên xe, cặp sách đặt ở giữa hai .
Tài xế đạp ga, từ từ lái xe , : "Hôm nay là sinh nhật phu nhân nhà , đặt tiệc ở Tòa nhà Phú Lực . Ông chủ Giang và phu nhân Giang đều đến đó, nên tiện thể đón cô chủ Uyển Nguyệt qua đó luôn."
"Cứ tưởng cô sẽ cùng thiếu gia Bùi , nãy suýt chút nữa tìm thấy cô."
Giang Uyển Nguyệt cụp mắt, khẽ : "Cháu xin , nãy chút việc chậm trễ, vất vả chú Lưu ạ."
"Không vất vả, vất vả, haha."
Hai dịu bầu khí, còn thiếu niên bên cạnh vẫn lời nào, ánh mắt ngoài cửa sổ.
Giang Uyển Nguyệt cũng định thêm gì, ánh mắt vẫn luôn thẳng về phía .
Cho đến khi ven đường phía xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, thiếu niên một vai đeo cặp sách màu đen, cố sức chạy nhanh, nhiều suýt va chạm với xe đạp điện đang chạy với tốc độ cao.
Chiếc xe sang trọng màu đen dần đuổi kịp, cuối cùng dừng cùng lúc tại một ngã tư đèn đỏ.
Kỳ Uyên vỉa hè, thỉnh thoảng cúi đầu đồng hồ, vẻ mặt vẻ vội vàng.
Giang Uyển Nguyệt đầu ngoài cửa sổ, cô từ lúc nào thẳng dậy, hai tay nắm chặt tà váy đồng phục, tim đập nhanh rõ lý do.
Lúc , Bùi Tễ đột nhiên cô, hỏi một câu: "Bạn cùng bàn của , chào hỏi ?"
Cũng chính lúc , Kỳ Uyên ở xa sang, ánh mắt bình tĩnh rơi phía .
nhanh, rời tầm mắt, đèn xanh vỉa hè bật sáng, nhanh chóng chạy sang phía đối diện, bóng dáng biến mất trong đám đông.
Giang Uyển Nguyệt trong lòng căng thẳng, tà váy cô nắm đến nhăn nhúm, Kỳ Uyên thấy cô , nếu thấy thì sẽ nghĩ gì, đầu óc cô ngừng suy nghĩ lung tung.
Mãi một lúc mới nhận Bùi Tễ vẫn đang , liền thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt : "Thôi."
Sau đó đầu sang hướng khác.