Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 109: --- Điều Ước · Vạn Cổ Vĩnh Hằng

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:29:53
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy tuần tiếp theo, Giang Uyển Nguyệt đều ở đây thư ký cho Kỳ Uyên. Cô thích cùng , cùng tan sở, thích thỉnh thoảng thể thấy .

 

Mọi trong công ty từ chỗ ban đầu hưng phấn hò hét, đến cuối cùng chỉ còn im lặng "hóng drama".

 

Sếp thật , thông cảm cho họ tăng ca mệt mỏi như chó, còn quên "phát cơm chó" cho họ nữa chứ.

 

Một buổi chiều nọ, Kỳ Uyên và những khác đang họp trong phòng họp, Giang Uyển Nguyệt một bên ghi chép biên bản cuộc họp.

 

Đang lắng , cô ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc từ phụ nữ phía , lập tức cảm thấy buồn nôn. Cô cố gắng nén cảm giác đó từ cổ họng xuống.

 

Kỳ Uyên giơ tay hiệu dừng , nghiêng đầu hỏi cô: “Em ?”

 

Giang Uyển Nguyệt định lắc đầu, nhưng một trận buồn nôn ập đến. Cô vội vàng bịt miệng, vành mắt đỏ hoe.

Mèo Dịch Truyện

 

Kỳ Uyên dậy đến bên cạnh cô, cô vài giây trực tiếp dẫn cô ngoài.

 

Khi thang máy xuống lầu, Kỳ Uyên cúi đầu hỏi cô: “Tháng em vẫn kinh nguyệt ?”

 

Giang Uyển Nguyệt lắc đầu, lúc mới nhớ , kinh nguyệt của cô vốn đúng hẹn nhưng chậm một tuần .

 

Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Có em…”

 

Kỳ Uyên ôm cô lòng, ngừng hôn lên đỉnh đầu cô, kiềm chế giọng : “Chúng đến bệnh viện .”

 

Đến bệnh viện, khi kiểm tra, Giang Uyển Nguyệt quả thật m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng.

 

Cô ngây một chút, cúi đầu xuống bụng . Thảo nào cô thấy béo lên.

 

Cô nhớ những ngày cuối cùng của tuần trăng mật, trong khách sạn ở Barcelona, hai dường như ... quá đà.

 

Cả hộp b.a.o c.a.o s.u dùng hết sạch, mà cô vẫn còn , cứ tìm đủ cách để trêu chọc .

 

Khi tình cảm dâng trào, kịp chuẩn , dù đó dọn dẹp cẩn thận, nhưng ngờ thật sự mang thai.

 

Kỳ Uyên xổm mặt cô, lòng bàn tay nâng niu khuôn mặt cô, ánh mắt tràn đầy niềm vui: “Nguyệt Nguyệt, chúng em bé …”

 

Giang Uyển Nguyệt rấm rứt hai tiếng, hỏi : “Em sẽ ngày càng béo ?”

 

Gần đây cô cứ lặp lặp câu hỏi , tối qua dỗ mãi cô mới thôi.

 

Kỳ Uyên vội vàng ôm cô lòng, kiên nhẫn hết đến khác với cô: “Bảo bối của hề béo chút nào, mềm mại, đáng yêu vô cùng…”

 

Anh dỗ dành thêm một lúc lâu nữa, cô mới chịu tin, và cuối cùng cũng vui mừng, mong chờ sự xuất hiện của đứa bé .

 

Bởi vì đây là con của cô và Kỳ Uyên.

 

Không lâu , bộ gia đình Giang và gia đình Kỳ đều chuyện Giang Uyển Nguyệt mang thai.

 

Để đảm bảo an cho em bé, đều đồng ý rằng cô thể tiếp tục ở công ty, vì ở đó quá nhiều máy tính sẽ gây bức xạ.

 

Kỳ Uyên sợ cô ở nhà buồn chán, mỗi ngày đều cố gắng hết sức nâng cao hiệu suất việc, tan sở sớm về nhà bầu bạn với cô. Đôi khi, đợi cô ngủ say mới một thư phòng xử lý công việc.

 

Khi em bé bốn, năm tháng, Giang Uyển Nguyệt nghén nặng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt ngấn lệ t.h.ả.m thiết, Kỳ Uyên cảm thấy tim như thắt , chỉ ước thể gánh chịu tất cả nỗi đau cô.

 

Một buổi chiều nọ, sân biệt thự phủ một màu bạc trắng, những bông tuyết nhẹ nhàng bay lả tả bầu trời.

 

Bên trong nhà bật điều hòa ấm áp, hai gia đình quây quần bên , nghĩ tên cho em bé, mỗi một cuốn Đại Từ điển Trung Hoa, lật từng trang từ đầu đến cuối.

 

Không bao lâu trôi qua, tuyết cũng ngừng rơi, nhưng mấy vẫn còn đang phân vân chọn cái tên nào trong hơn ba mươi cái tên đưa .

 

Lúc , tiếng xe truyền đến từ sân, Kỳ Uyên khoác chiếc áo khoác đen bước , vai còn vương vài mảnh tuyết trắng đọng .

 

Giang Uyển Nguyệt chợt nảy ý tưởng, hỏi: “Hay là bé trai thì gọi là Tiểu Hắc? Bé gái thì gọi là Tiểu Bạch?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-109-dieu-uoc-van-co-vinh-hang.html.]

 

Từ Vân thấy lườm cô một cái: “Sắp mà còn linh tinh gì thế.”

 

Kỳ Uyên cũng bất lực véo nhẹ chóp mũi cô, Giang Uyển Nguyệt toe toét. Dù bây giờ bụng lộ rõ, cô vẫn giữ tính cách của một cô gái nhỏ, cưng chiều hết mực.

 

Kỳ Uyên thấy cái tên một chốc một lát cũng nghĩ , liền cầm chiếc áo khoác dày ghế sô pha mặc cho Giang Uyển Nguyệt, cài từng chiếc cúc một.

 

Giang Uyển Nguyệt chỉ việc đưa tay để mặc , chút khó hiểu hỏi: “Chúng ngoài ?”

 

Kỳ Uyên giúp cô quàng khăn, bọc kín mít cả cô, “Đến một nơi.”

 

Kỳ Ninh thấy liền hỏi: “Bây giờ ngoài ư? Nguyệt Nguyệt ngủ trưa ?”

 

Kỳ Uyên đáp: “Bây giờ tuyết ngừng rơi, xe thể ngủ.”

 

Kỳ Ninh họ , chỉ đành dặn dò: “Đi đường lái xe cẩn thận, về sớm nhé, đừng quá muộn.”

 

Kỳ Uyên gật đầu, lấy một viên ô mai từ bàn nhét miệng Giang Uyển Nguyệt.

 

Sau đó, vòng tay ôm lấy vai cô bước ngoài, trông hệt như một cặp vợ chồng trẻ đang yêu say đắm.

 

Chiếc xe chạy thẳng khỏi trung tâm thành phố, khi dừng ở đèn đỏ, Kỳ Uyên nghiêng mặt ngoài.

 

Trên đường , Giang Uyển Nguyệt nôn, cô tựa ghế xe mơ màng ngủ, lúc hé mắt lờ mờ.

 

Tuyết đầu mùa ngừng rơi, ánh nắng từ trong tầng mây ló rạng, chiếu lên khuôn mặt thanh bình của cô.

 

Kỳ Uyên dịu dàng mỉm , đưa tay vuốt ve má cô, khẽ : “Ngủ thêm chút nữa là tới .”

 

Giang Uyển Nguyệt như một chú mèo nhỏ lười biếng, cọ cọ lòng bàn tay ấm áp của , dựa dẫm và tin tưởng . Cô đây là , nhưng chỉ cần ở bên , cô đều cam lòng.

 

Cuối cùng, chiếc xe dừng một ngôi tháp Phật ở Bắc Thành.

 

Giang Uyển Nguyệt ngẩng đầu lên, tháp cao vút phủ một lớp tuyết mỏng, đỉnh tháp ẩn hiện giữa làn mây mờ ảo.

 

Ký ức kiếp chợt ùa về, cô khẽ mở to mắt, dừng bước chân.

 

Kỳ Uyên nắm tay cô, nghiêng đầu hỏi: “Em ?”

 

Giang Uyển Nguyệt nhắm mắt , khi mở nữa, cô chỉ thấy khuôn mặt dịu dàng của , và bàn tay đang nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

 

Những ký ức vui đó tan biến theo gió ngay khoảnh khắc , cô mỉm lắc đầu.

 

Trong tháp vọng tiếng chuông ngân xa, khách hành hương qua tấp nập, mang theo chút thở nhân gian, khuôn mặt rạng rỡ niềm vui đón năm mới.

 

Kỳ Uyên nghĩ rằng ở đây quá đông khiến cô bất an, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô : “Đừng sợ.”

 

Rồi nắm tay cô từng bước lên.

 

Trong đại điện, một pho tượng Phật vàng từ bi uy nghiêm giữa trung tâm, xung quanh hương khói nghi ngút, bên cạnh còn vài tiểu hòa thượng đang gõ mõ tụng kinh.

 

Kỳ Uyên quỳ tượng Phật, chắp tay thành kính, nhắm mắt cầu nguyện.

 

Giang Uyển Nguyệt một bên bóng lưng đen thẫm đang phủ phục đất của , bỗng nhớ về kiếp giữa trời tuyết mênh mông,

 

Anh quỳ những bậc đá dẫn lên tháp Phật, cũng như thế , một quỳ một cúi đầu.

 

Khoảnh khắc , là kiếp kiếp , cũng là vạn cổ vĩnh hằng.

 

Tiếng mõ dừng , Kỳ Uyên cuối cùng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thúy chăm chú pho tượng Phật cao ngự đại điện.

 

Kiếp , Phật Tổ thấy tâm nguyện của , giúp biến giấc mơ thành hiện thực.

 

Kiếp , chỉ ước cô, hạnh phúc an khang, một đời vô lo.

 

(Hết)

Loading...