Cứu mạng! Ảnh hậu tỷ phú bị Yêu đế làm cho phá sản rồi - Chương 196: Buổi thử vai
Cập nhật lúc: 2025-08-17 14:03:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời của Thời Kiệt khiến Phụng Dao còn buồn ngủ, Thời Kiệt Phụng Dao qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô hình như còn tệ hơn lúc nãy.
Anh tự hỏi sai câu nào đó , giờ cũng im lặng, dám thêm lời nào.
Đầu óc Phụng Dao suy nghĩ lung tung, nhưng cũng nghĩ điều gì.
Rất nhanh, xe dừng biệt thự.
Thời Kiệt xuống xe , vòng cửa ghế , mở cửa xe cho Phụng Dao.
Phụng Dao xuống xe, đến cửa, nhập mật khẩu, mở cửa, bật đèn ở khu vực sảnh và phòng khách.
Trống rỗng.
Cô đưa tay đồng hồ, 11 giờ 22 phút.
Cô lên phòng ngủ lầu, vẫn thấy bóng dáng của Yến Tu Chi.
Cô nhíu mày, Yến Tu Chi về cơ bản sẽ về trễ như , hơn nữa bao giờ xã giao, thỉnh thoảng tăng ca cũng quá muộn, vì việc hiệu quả.
Nếu việc gì cũng sẽ thông báo cho cô .
Cô giường, do dự một lúc, cuối cùng gọi điện thoại của Yến Tu Chi.
Điện thoại đổ chuông vài tiếng mới máy.
Đầu dây bên vẻ ồn ào, hình như đang ở một buổi tiệc ăn uống, nhiều chuyện, cả nam lẫn nữ.
Phụng Dao nhíu mày, hỏi thẳng: “Ở ?”
“Đang ăn cơm với khách hàng.” Giọng trầm ấm từ tính của Yến Tu Chi vang lên.
Nghe vẻ Yến Tu Chi uống rượu.
Vì đúng là đang bận, Phụng Dao cũng tiện phiền thêm.
Môi cô mấp máy, định mở miệng chuyện, trong điện thoại truyền đến một giọng nữ nũng nịu: “Tổng giám đốc Yến~”
Giọng điệu sền sệt như sắp kéo thành sợi.
Người phụ nữ kỹ năng đặc biệt thì thể phát giọng điệu mờ ám đến .
Giọng còn hiểu chút quen tai.
Phụng Dao tạm thời hồi tưởng hai giây, đột nhiên nhớ .
Là phụ nữ cô gặp ở văn phòng của Yến Tu Chi hai hôm .
Phụng Dao mím chặt môi, ánh mắt dần dần lạnh từng chút một.
Vốn dĩ cô : Vậy cứ bận , về sớm nhé.
khi thấy giọng của phụ nữ đó, lời đến bên môi cô nuốt ngược trở , như thể giận dỗi hỏi một câu: “Vậy tối nay về ?”
Cô cũng uống rượu , nên giờ đầu óc cũng chút mơ hồ, nghĩ đến việc kiềm chế cảm xúc, chút giận hờn trong giọng đều lộ , nhưng bên Yến Tu Chi khá ồn, thì Phụng Dao .
Anh nhẹ giọng : “Về, em ngủ , đừng đợi .”
Giọng bình tĩnh, cảm xúc gì.
“Ồ.” Cô cúp điện thoại.
Thở phào một , cảm thấy trong lòng nghẹn .
Tình huống nào thể câu ? Hoặc cách khác, tính cách của Yến Tu Chi thì Phụng Dao hiểu rõ.
Chỉ từ hai chữ đó, thái độ của phụ nữ , mục đích rõ ràng. Yến Tu Chi thể ngây thơ đến mức hiểu ý nghĩa ám chỉ trong lời của phụ nữ. Một phụ nữ như , Yến Tu Chi thể mang theo bên ?
Hơn nữa Yến Tu Chi bao giờ xã giao, hôm nay , còn dẫn theo phụ nữ đó, tại mang theo Thời Kiệt?
Thời Kiệt…
, Yến Tu Chi , phụ nữ đó là do Thời Kiệt tìm đến, Thời Kiệt chắc chắn chuyện liên quan đến cô .
Phụng Dao mở WeChat, nhấn giao diện trò chuyện của Thời Kiệt.
Đánh chữ: Giám đốc bộ phận kế hoạch mới là ai…
Ngón cái lưỡng lự khi nhấn gửi.
Làm thế khiến nghĩ cô tin Yến Tu Chi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-mang-anh-hau-ty-phu-bi-yeu-de-lam-cho-pha-san-roi/chuong-196-buoi-thu-vai.html.]
36_Cho dù thật sự vấn đề gì, cô cũng nên hỏi trực tiếp Yến Tu Chi mới , hỏi thăm một ngoài thì coi là chuyện gì?
Phụng Dao do dự một chút, xóa từng chữ đánh.
Cô ngả , quần áo, cứ thế thẳng giường.
Yến Tu Chi tối sẽ về, là cô đợi một lát? Đợi về tự giải thích, tối nay những chuyện gì.
Ý tưởng tuy , nhưng khi thật sự xuống, mí mắt từ lúc nào khép .
Uống rượu là vô ích ?
Đùa thôi.
Sáng hôm tỉnh dậy, Phụng Dao vẫn mặc bộ quần áo tối qua, ngang giường, chăn đạp xuống sàn.
Cô xoa xoa đầu, mắt lim dim, đầu xung quanh, cúi xuống quần áo của và tư thế lúc tỉnh dậy, vẫn y như tối qua khi ngủ.
Rõ ràng là Yến Tu Chi tối qua về.
“Đồ lừa đảo.”
“Đồ lừa đảo lớn!”
Nói là tối qua sẽ về, kết quả căn bản về!
Phụng Dao tức giận đạp một cái chiếc gối của Yến Tu Chi để đầu giường.
Không đủ hả hê.
Điện thoại cô tiện tay vứt giường reo lên, Phụng Dao còn tưởng là Yến Tu Chi, kết quả màn hình, cái hình nhỏ bé đang thẳng , lập tức xụ xuống.
“Phụng Dao, mở cửa cho , đến đón thử vai đây.”
Phụng Dao cúp điện thoại, ném điện thoại lên giường, chân trần xuống lầu.
Tối qua chuyện với Tô Ngọc là hôm nay thử vai , Tô Ngọc đến đón cô cùng.
Tô Ngọc nhà, thò đầu phòng khách, câu đầu tiên hỏi là: “Đại lão nhà ở đây ?”
Phụng Dao , về phía bếp, lấy một túi bánh mì ít béo từ tủ lạnh , giọng yếu ớt: “Tối qua về.”
Tô Ngọc , bước chân dừng , tiến đến bên cạnh cô, chặn tay Phụng Dao đang định đóng cửa tủ lạnh, lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, đóng cửa, ngẩng đầu cô: “Hai là cãi chứ?”
Phụng Dao thở dài, mở túi, lấy một lát bánh mì, ngậm miệng, đóng gói , đặt lên bàn, cắn một miếng, má chậm rãi cử động, cô lắc đầu: “Không .”
Miệng thì , nhưng nét mặt rõ ràng vui.
Là Tô Ngọc giàu kinh nghiệm tình trường, thể cảm xúc của Phụng Dao , cô hút vài ngụm sữa chua, thăm dò hỏi: “Yến Tu Chi ở ngoài phụ nữ khác ?”
Má Phụng Dao đang nhai bánh mì chợt khựng , chứng tỏ Tô Ngọc đoán đúng.
Phụng Dao chậm rãi nhai vài miếng, giải thích: “Không , lẽ là nghĩ nhiều thôi, đợi rõ sẽ cho , bây giờ vẫn còn mơ hồ lắm, đợi giải thích .”
Tối qua cô uống nhiều quá nên suy nghĩ kỹ, tưởng chuyện chỉ là như bề ngoài, nhưng tỉnh dậy cô nghĩ, lẽ là Yến Tu Chi cần cô cùng để tiếp khách hàng, Yến Tu Chi uống rượu, hoặc cách khác, cô là giám đốc bộ phận kế hoạch, việc cần giao tiếp với khách hàng, cùng ăn uống cũng là bình thường.
Còn lý do Thời Kiệt , là vì tối qua Thời Kiệt đến đón cô, nếu Thời Kiệt chuẩn đến đón cô thì lẽ Thời Kiệt cũng .
Còn về việc tại tối qua về…
Phụng Dao vẫn tìm lý do.
Tô Ngọc trực tiếp xuống ghế sofa, ném hộp sữa chua uống hết thùng rác, nhướng mày: “Vậy cho , phân tích cho .”
Nghe dở dang chuyện bát quái khó chịu bao.
Phụng Dao quá hiểu cô , cô hóng chuyện, nhưng bây giờ chuyện còn , cô cũng thế nào, cô dứt khoát chuyển đề tài: “Buổi thử vai hẹn mấy giờ?”
Tô Ngọc lười biếng dựa ghế sofa: “Hai giờ chiều, vội.”
“Vậy đến sớm thế gì?”
“Đến để chọc tức cái thằng ngốc Phương Sâm đó.” Tô Ngọc xong, từ trong túi lấy một hộp t.h.u.ố.c lá dành cho nữ, ngậm miệng châm lửa.
“Sao hút nữa ? Không cai ?”
“Đâu dễ . Mình chỉ hút ít hơn thôi, bình thường đều lén lút hút lưng các .” Tô Ngọc nhả một làn khói, liếc Phụng Dao, ánh mắt như thể đang ‘ dễ lừa quá ’.
Tô Ngọc bình thường thì vô tư, vô tâm vô tính, thực những lời cô thật sự mấy là thật.
Giống như cô trông vẻ là một tay chơi, nhưng thực khi câu thì chạy mất hút đầu.