Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 741
Cập nhật lúc: 2025-09-15 23:16:20
Lượt xem: 254
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vinh quận vương thấy Sở Diệu bất cứ thái độ chịu thua nào, trong lòng âm thầm sốt ruột, nhưng vì ép buộc Sở Diệu cứu Sở Chiêu, ông chỉ thể miệng cọp gan thỏ phẫn nộ quát: “Vậy , ngươi tin bổn vương sẽ mời nhóm tông lão mặt chủ ?”
Nghe thấy Vinh quận vương mời tông lão hoàng thất mặt chủ, trong lòng Sở Diệu lập tức bốc lên lửa giận cháy hừng hực, nếu như ánh mắt về phía Vinh quận vương chỉ mơ hồ mang theo chút mất kiên nhẫn thì bây giờ trong mắt toát lên hận ý.
Một khi tông lão hoàng thất mặt, Thời Lục sẽ chịu tông hoàng thất đánh giá về phương diện, quá hiểu rõ tính tình của Thời Lục, một kiêu ngạo như nàng thể cho phép ngoài đánh giá , đến múc đó sẽ ầm ĩ đến hỏng bét.
là phụ vương của , ông rõ ràng thành tâm huỷ hoại gia đình mà.
Sở Diệu chút cảm xúc Vinh quận vương, lúc thậm chí còn hai chữ “phụ vương”: “Thời thị gì khiến hưu nàng?”
Trái tim Vinh quận vương đôi mắt lạnh lùng như băng của Sở Diệu chọc , nhưng khi nghĩ đến Sở Chiêu vẫn đang nhốt trong đại lao Hình bộ, thể c.h.é.m đầu lưu đày bất cứ lúc nào, ông mạnh mẽ ép xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, cứng rắn :
“Chiêu Nhi liên luỵ vì chuyện của tứ hoàng tử, ngươi hãy cầu xin Hoàng thượng, chỉ cần Chiêu Nhi việc gì, Thời thị thể trở về vương phủ.”
Sở Diệu đột nhiên ngẩng đầu lên lớn, trong mắt loé lên ánh nước, chờ đến khi cúi đầu thẳng Vinh quận vương một nữa, trong mắt trở nên bình tĩnh: “Trong mắt , từ đến nay chỉ một nhi tử là Sở Chiêu, bây giờ cầu ước thấy đấy.”
Nói xong, Sở Diệu lập tức dẫn theo tuỳ tùng thẳng về phía hoàng cung.
Nhìn theo bóng dáng Sở Diệu xa, Vinh quận vương thở phào nhẹ nhõm một .
Sở Diệu bằng lòng cầu xin cho Chiêu Nhi là , còn về phần những gì mới .
“Ha ha…”
Vinh quận vương nhạo một tiếng, ông hiểu rõ ý của Sở Diệu, chẳng ý là , sẽ nhận phụ là ông , đúng là một suy nghĩ viễn vông.
Dòng m.á.u chảy là của ông , đây là điều ai thể đổi, bất kể Sở Diệu nghĩ như thế nào nữa, cũng đừng hòng chạy thoát.
…
Càn Thanh cung.
Sau khi báo cáo tình hình ở giang nam xong, Sở Diệu thử thăm dò mở miệng hỏi tân hoàng: “Hoàng thượng, Sở Chiêu sẽ chịu hình phạt như thế nào?”
Tân hoàng về phía Sở Diệu: “Sao , ngươi cầu xin cho ?”
Sở Diệu im lặng một lát kể chuyện Vinh quận vương chặn đường .
Tân hoàng : “Ngươi nghĩ như thế nào?”
Sở Diệu: “Sở Chiêu như thế nào quan tâm, nhưng phụ vương của vì mà bất chấp hậu quả, điều duy nhất thần để ý đến chính là phu nhân của thần thể liên luỵ.”
Tân hoàng Sở Diệu: “Ngươi cũng Sở Chiêu giúp lão tứ bao nhiêu chuyện đấy, phạm tội, trẫm trách tội đến vương phủ là nể mặt mũi của ngươi lắm , bây giờ ngươi cầu tình cho , thì dùng công lao của ngươi đổi lấy.”
Sở Diệu cúi đầu cúi hành lễ: “Thần bằng lòng.”
Thấy dứt khoát từ bỏ tiền đồ của như , tân hoàng chút kinh ngạc tình cảm của dành cho sư phụ keo kiệt, im lặng một chút : “Được , nếu ngươi mở miệng, tội c.h.ế.t của Sở Chiêu thể miễn, tội sống khó tha, phạt lưu đày Lĩnh Nam .”
Trong lòng Sở Diệu thả lỏng: “Đạ tạ Hoàng thượng thành .”
Hoàng thượng: “Đi đường lâu như , mau trở về nghỉ ngơi .”
Nhìn Sở Diệu nhẹ nhàng sải bước rời , Hoàng thượng khẽ híp mắt, với Cao Trường Thọ ở bên cạnh: “Như cũng , để tránh trẫm nên thưởng cho Sở Diệu như thế nào?”
Sở Diệu là chỉ huy Giám Sát ty, là trưởng lão của Luân Hồi điện, dáng vẻ của Dự vương thúc, lẽ ông Sở Diệu tiếp quản Luân Hồi điện, nếu cho quá nhiều quyền lực, ai thể liệu nuôi dưỡng thành một Nhiếp Chính vương thứ hai ?
Phải rằng chi của Vinh vương cùng chi với bọn họ, đều là dòng chính kế thừa ngôi vị hoàng đế của Hưng Tông, còn danh chính hơn nhiều so với Nhiếp Chính vương thời kỳ hoàng gia gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-741.html.]
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Sở Diệu trực tiếp trở về Vinh vương phủ mà chỉ bảo thủ hạ trở về báo cho Vinh quận vương chuyện “Sở Chiêu lưu đày đến Lĩnh Nam”, đó trực tiếp đến Võ Xương bá phủ, chuẩn đón Thời Phù Hân trở về vương phủ.
Người của Thời gia vô cùng vui vẻ việc Sở Diệu trở về, Thời Phù Hân thấy mặt Sở Diệu khó thể kìm nén sự mệt mỏi, bèn lôi kéo trở về viện tử đang sống.
Chờ Sở Diệu tắm rửa quần áo sạch sẽ xong, Thời Phù Hân bảo sấp ghế quý phi, cầm ngân châm thư giãn cơ thể cho .
“Trên đường đều thuận lợi chứ?”
“Ừ, về phần phụ vương, nàng đừng để ý, xử lý xong, lát nữa nàng hồi phủ cùng với .”
“Chàng chuyện ?”
“Ừ, đường tiến cung diện thánh, phụ vương chặn đường .”
“Chàng đồng ý với yêu cầu của phụ vương? Cầu xin cho Sở Chiêu?”
“Ừ, Sở Chiêu ít chuyện giúp tứ hoàng tử, theo ý của Hoàng thượng là xử trảm, nhưng bây giờ đổi thành lưu đày Lĩnh Nam.”
Sắc mặt Thời Phù Hân khựng một chút, nhưng cũng gì thêm về chuyện , dù đây cũng là chuyện giữa phụ tử Sở Diệu và Vinh quận vương, nàng bớt xen thì hơn, chỉ hỏi: “Hoàng thượng dễ chuyện như ? Chàng chỉ một câu lập tức đồng ý?”
“…Dùng công lao tòng long để đổi lấy.”
Hành động thi châm của Thời Phù Hân dừng một chút: “Hoàng thượng đúng là ăn, còn thì thua lỗ nặng.”
Sở Diệu nắm lấy tay Thời Phù Hân: “Bây giờ thua thiệt một chút còn hơn Hoàng thượng kiêng kỵ.”
Thời Phù Hân gì, lặng lẽ thi châm: “Ngủ một lát , lát nữa sẽ gọi dậy.”
Sở Diệu ngủ một canh giờ thì tỉnh , hôm nay là ngày đầu tiên trở về từ bên ngoài, nếu ở Thời gia trở về vương phủ, ngày mai sẽ lan truyền lời đồn đãi gì.
Cơ thể mệt mỏi căng thẳng vì bôn ba mấy ngày liên tục trở nên nhẹ nhàng thoải mái, Sở Diệu xoay ôm lấy Thời Phù Hân, vùi đầu cổ nàng: “Có nàng ở đây thật .”
Thời Phù Hân mỉm vỗ mu bàn tay : “Được , chúng ngoài tạm biệt với các vị trưởng bối .”
Sau khi tạm biệt các trưởng bối Thời gia, Sở Diệu dẫn theo Thời Phù Hân trở về Vinh vương phủ.
…
Theo suy nghĩ của Sở Diệu, việc dùng công lao tòng long để đổi lấy mạng sống của Sở Chiêu chắc chắn tận tình tận nghĩa lắm , nhưng thể ngờ rằng Vinh quận vương nước lấn tới như .
Nhìn cánh cổng lớn của vương phủ đang đóng chặt, lửa giận trong lòng Sở Diệu lập tức bùng cháy, nghiến răng nghiến lợi : “Đi gõ cửa!”
Tuỳ tùng gõ cửa một lúc lâu, quản sự vương phủ mới cúi đầu mở cửa, ông còn dẫn theo một đám hạ nhân của vương phủ chắn cửa, dáng vẻ giống như cho Sở Diệu và Thời Phù Hân nhà.
Trong mắt Sở Diệu loé lên ánh sáng nguy hiểm: “Các ngươi như là ý gì?”
Quản sự vương phủ cúi thấp đầu đến mức thể thấp hơn nữa, nhanh chóng liếc mắt Thời Phù Hân một cái: “Vương gia dặn dò, trừ phi nhị gia bình an trở về, nếu sẽ cho tam phu nhân phủ.”
Sở Diệu giận tím mặt: “Sở Chiêu Hoàng thượng xử nhẹ, đổi thành lưu đày Lĩnh Nam, phụ vương vẫn chuyện ?”
“Lưu đày Lĩnh Nam thể coi là xử nhẹ ?”
Vinh quận vương đột nhiên , tràn ngập bất mãn Sở Diệu: “Bổn vương bảo ngươi cứu nhị ca ngươi, nhưng ngươi cứu như thế nào ? Lưu đày Lĩnh Nam, ngươi bảo đó là cứu ? Ngươi rõ ràng là đang hại .”
“Bổn vương cần , Chiêu Nhi nhất định bình an hồi phủ, nếu …” Vinh quận vương Thời Phù Hân, lắc lắc hưu thư vẫn luôn cầm trong tay.
Sở Diệu mặt cảm xúc Vinh quận vương, tâm trạng vốn dĩ đang phẫn nộ đến cực điểm bỗng nhiên bình tĩnh lạ thường: “Người bình an hồi phủ là ý gì?”
Vinh quận vương: “Đương nhiên là vô tội thả .”
Có thể là sự châm chọc trong mắt Sở Diệu quá rõ ràng, thể là Vinh quận vương cũng ý thức yêu cầu của quá đáng, Vinh quận vương sửa miệng: “Cho dù Chiêu Nhi chịu trừng phạt nữa cũng nên lưu đày, Lĩnh Nam là nơi nào chứ, một kim tôn ngọc quý như nhị ca ngươi thể chịu khổ cực như ?”