Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 740

Cập nhật lúc: 2025-09-15 23:16:19
Lượt xem: 232

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bình Yên dám tiếp lời, Chính Khôn lão gia cướp đoạt phận của tứ lão gia, trong phủ bảo vệ suốt vài chục năm, mặc dù tứ lão gia gì, nhưng lẽ vẫn sẽ để ý.

Mặc dù mấy năm nay mối quan hệ giữa cả nhà chủ tử và trong phủ tương đối hoà thuận, nhưng dường như chỉ cần liên quan đến chuyện của Chính Khôn lão gia, mối quan hệ đó sẽ trở nên vi diệu.

Thời Phù Hân ngoài cửa sổ: “Phụ Lý Chính Khôn quân hộ suốt hơn ba mươi năm, ông cũng nên trải nghiệm một chút cuộc sống của quân hộ .”

Đầu tháng tư, của Lý gia cùng với một lượng lớn vây cánh của tứ hoàng tử lưu đày biên quan tây bắc sung quân.

Đám đến cổng thành, Thời Phù Hân và Thời Định Hiên, Thời Định Hạo trong một chiếc xe ngựa, lặng lẽ Lý gia đeo xích tay xích chân quan viên xua đuổi lên đường.

Cuối cùng Lý gia cũng biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ.

“Ngũ ca, lục tỷ, hai mau xem, là phụ và mẫu .”

Thời Phù Hân và Thời Định Hiên theo phương hướng Thời Định Hạo chỉ, quả nhiên thấy Thời Chính Hoà và Kim Nguyệt Nga đang trong đám .

Thời Định Hạo: “Phụ mẫu đến đây nhưng cũng gọi chúng cùng?”

Thời Phù Hân tiếp lời: “Chúng đến đây cũng gọi phụ mẫu mà?”

Thời Định Hạo thở dài: “Phụ mẫu thế mà đến đây tiễn Lý gia, xem bọn họ vẫn thể buông bỏ đám Lý gia .”

Thời Phù Hân trừng mắt Thời Định Hạo một cái: “Cái gì mà bỏ chứ, phụ mẫu đến đây là để cáo biệt với quá khứ.’

Thời Định Hiên tổng kết lên tiếng: “Được , Lý gia trở thành quá khứ, chúng đừng vì bọn họ mà ảnh hưởng đến tâm trạng nữa.”

Hôm nay Thời Chính Hoà và Kim Nguyệt Nga đều ăn mặc như những bá tánh bình thường, khi đám Lý gia xa, bọn họ rảnh rỗi dạo phố, Thời Định Hiên cũng quấy rầy, xe ngựa trở về phủ.

Trên đường , Thời Phù Hân hỏi Thời Định Hiên: “Ca ca, và tẩu tử khi nào khởi hành trở về phương nam?”

Đại hoàng tử đăng cơ, thanh trừ những phạm , đương nhiên cũng thưởng những công.

Mặc dù ngoài mặt Thời Định Hiên là vây cánh của đại hoàng tử, nhưng trong tối ngoài sáng giúp đỡ đại hoàng tử ít, cộng thêm mối quan hệ với Thời Phù Hân, khi tân hoàng đăng cơ là lúc cần dùng nhất nên Thời Định Hiên triệu hồi đến nha môn tổng bộ phương nam một nữa, tiếp tục đảm nhiệm chức vụ tổng bộ, giám sát các môn phái giang hồ phương nam.

Thời Định Hiên: “Mấy ngày nữa sẽ .”

Đối với việc trưởng ắp rời , Thời Phù Hân và Thời Định Hạo đều chút nỡ.

Thời Định Hiên mỉm vỗ bả vai Thời Định Hạo: “Lúc vắng nhà, Cửu Lang chăm sóc phụ mẫu thật đấy.”

Thời Định Hạo gật đầu: “Ca ca, cứ yên tâm, sẽ chăm sóc phụ mẫu thật .”

Thời Định Hiên vui mừng mỉm , đó yên tâm : “Hân tỷ nhi, phía bên Vinh vương phủ, rốt cuộc định gì?”

Thời Phù Hân lắc đầu: “Không ý định gì cả, tiên cứ cứng rắn như .”

Thời Định Hiên: “Cứ tiếp tục cứng rắn như cũng là cách, tin tức Vinh vương phủ hưu lan truyền rộng rãi .”

Thời Phù Hân lạnh một tiếng: “Bây giờ nhiều vây cánh của tứ hoàng tử thì c.h.é.m đầu, thì lưu đày, công đa của thể yên, đây chẳng qua cũng chỉ là thủ đoạn ông ép cầu cứu cho Sở Chiêu mà thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-740.html.]

Thời Định Hạo lo lắng Thời Phù Hân: “Lục tỷ, tỷ chờ tỷ phu trở về xử lý chuyện , nhưng ngộ nhỡ vinh quân vương chó cùng rứt giậu, ầm ĩ khiến tất cả đều việc tỷ hưu thì tỷ gì bây giờ?”

Thời Định Hiên cũng cùng nỗi lo lắng: “ , mặc dù Vinh quận vương và Sở Diệu thiết, nhưng dù Vinh quận vương cũng là phụ , ngang nhiên cãi lệnh của ông chính là bất hiếu.”

“Cho dù Sở Diệu cần thanh danh, áp chế Vinh quận vương xuống chăng nữa, nhưng khi đối mặt với những tin đồn vớ vẫn, lẽ các cũng khó thể ứng khó , chứ đừng là còn thể ảnh hưởng đến hài tử của các .”

Thời Phù Hân hừ một tiếng: “Ca, Cửu Lang, rõ những chuyện , nhưng tình cảm sư đồ giữa và Hoàng thượng vốn dĩ cũng nhiều lắm, vì một quan trọng như Sở Chiêu mà hao phí tình cảm giữa hai chúng , sẽ là thiệt thòi.”

“Hơn nữa, chuyện còn liên quan đến ân oán giữa Vinh vương phủ và Thái Hoàng Thái hậu, mấy thứ do lão vương gia và lão vương phi chịu trách nhiệm, nhưng bọn họ thì , trực tiếp ném vấn đề cho , một chưởng quầy phủi tay, chẳng cũng là vì nghĩ rằng nữ tử chắc chắn sợ hưu ?”

“Với những hành vi lưu manh vô như thế, thể theo mong của bọn họ ?”

“Cho dù thanh danh của và Sở Diệu càng ngày càng kém, cũng chấp nhận.”

Nghe Thời Phù Hân như , Thời Định Hiên cũng tiện tiếp tục gì nữa, trong khi Thời Định Hạo do dự thôi Thời Phù Hân.

Thời Phù Hân tức giận trừng mắt một cái: “Muốn gì thì .”

Thời Định Hạo ngại ngùng mỉm , đó mới nghiêm túc : “Tỷ tỷ, tỷ bao giờ nghĩ nếu khi trở về, tỷ phu thể áp chế Vinh quận vương, thực sự sẽ hưu tỷ thì bây giờ?”

Thời Phù Hân chút do dự : “Hắn sẽ .”

Nói xong, ngay cả bản Thời Phù Hân cũng cảm thấy quá chắc chắn, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng, nàng thực sự cảm thấy Sở Diệu sẽ trong vương phủ mà từ bỏ nàng.

Cảm giác tự tin cũng khiến bản nàng sợ hãi!

Thời Định Hiên và Thời Định Hạo đưa mắt một cái, đó mỉm Thời Phù Hân: “Xem tình cảm của Hân tỷ nhi và Sở Diệu .”

Nghe thấy câu , mặt Thời Phù Hân chút mất tự nhiên: “Không , chỉ đang phán đoán từ góc độ lợi ích mà thôi, nếu ở bên cạnh , bất kể từ góc độ tình cảm lợi ích, Sở Diệu đều thể nhận những thu hoạch tích cực, trong khi đám vương phủ chỉ đang liên luỵ đến Sở Diệu.”

“Còn tình cảm, chắc chắn một chút, nhưng theo , nếu giữa thể từ bỏ tất cả thứ vì đối phương, đó là lời dối.”

Nói , nàng dừng một chút: “Nếu Sở Diệu thực sự lựa chọn vương phủ mà từ bỏ thì cũng cả, cũng thể sống nếu rời xa , chừng còn thể sống hơn nữa.”

“Điều đáng tiếc duy nhất chính là lẽ sẽ thể tìm nào hợp khẩu vị của như .”

Với những lời đó, hai Thời Định Hiên và Thời Định Hạo xong còn cảm thấy khá phức tạp, nhưng khi đến câu cuối cùng, cả hai đều nên lời.

Hân tỷ nhi (lục tỷ) đúng là hề đổi, từ đầu đến cuối vẫn thích mỹ nam như .

Ngày hôm khi Lý gia lưu đày, Sở Diệu hồi kinh.

Sở Diệu mới bước chân cổng thành, thì Vinh quận vương- Người vẫn luôn phái chằm chằm cửa thành .

Sở Diệu hồi kinh, việc đầu tiên chắc chắn là cung diện thành, chỉ là mới bước hoàng thành Vinh quận vương cản .

“Thời thị ngỗ nghịch với trưởng bối, bổn vương giúp ngươi sẵn hưu thư, bây giờ chỉ chờ thông báo với Hoàng thượng và tông lão.”

Không hỏi thăm đường Sở Diệu thuận lợi hai , cũng hiểu Sở Diệu đường lâu như sẽ mệt mỏi vất vả, Vinh quận vương gặp mặt Sở Diệu, câu đầu tiên mở miệng uy h.i.ế.p gọn gàng dứt khoát như .

Sau khi xong, trong lòng Sở Diệu lộp bộp một chút, im lặng Vinh quận vương: “Phụ vương, Thời thị là thê tử nhi tử cưới hỏi đàng hoàng, chúng là do tiên hoàng tứ hôn, quyền nhi tử đưa bất cứ quyết định gì.”

 

Loading...