Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 720
Cập nhật lúc: 2025-09-13 22:12:52
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ở kinh thành, cho dù là một quan văn nhỏ an phận thủ thường nữa thì cũng sẽ dính líu đến cuộc tranh đấu quyền lực, nhà chúng từ lâu bước lên chiếc thuyền của tứ hoàng tử, nếu tranh đấu, lẽ nhà chúng còn thể xoay , nhưng nếu tranh, cũng chỉ thể sống trong uất ức hèn nhát cả đời.”
Lý Chính Khôn cảm thán : “Sống hèn nhát, còn hơn so với mất mạng đúng ?”
Tăng Vũ Vi thích những lời đen đủi của Lý Chính Khôn: “Tại ông cảm thấy tứ hoàng tử thể đấu đại hoàng tử chứ?”
Lý Chính Khôn lắc đầu: “Ta từng tiếp xúc với đại hoàng tử và tứ hoàng tử, thể giữa hai bọn họ ai giỏi hơn ai chứ?”
Tăng Vũ Vi nên lời: “Nếu hiểu rõ, ông đang lo lắng vô ích gì ?”
Lý Chính Khôn Tăng Vũ Vi: “Ta đang lo lắng cả nhà Thời Chính Hoà, mấy khi chúng đấu với nhà bọn họ, nhà chúng chịu bao nhiêu thua thiệt.”
“Với sự chênh lệch giữa chúng và nhà bọn họ bây giờ, nếu chuyện của Diệp Mặc là do chúng tiết lộ ngoài, bọn họ thể gì tứ hoàng tử, nhưng nhà chúng thì ?”
Nói xong, Lý Chính Khôn đưa tay xoa xoa cái trán căng phồng.
Tăng Vũ Vi im lặng một chút, cuối cùng mạnh miệng : “Tứ hoàng tử chắc chắn sẽ bảo vệ chúng .”
Lý Chính Khôn: “… Khoảng thời gian , bảo trong nhà bớt ngoài hết sức thể .”
…
“Cái gì? Nàng Diệp Mặc là quen cũ của cả nhà Thời Chính Hoà?”
Tin tức khiến tứ hoàng tử vui vẻ thôi.
Thấy tứ hoàng tử vui vẻ, Lý Phù Chi cũng nhanh chóng tin tức tìm hiểu cho tứ hoàng tử .
Sau khi xong, tứ hoàng tử ha ha vài tiếng, lập tức thưởng cho Lý Phù Chi vô thứ ngay tại chỗ, đó nhanh chóng đến thư phòng, triệu tập tất cả các phụ tá bắt đầu thương lượng cách đối phó với Thời Chính Hoà.
Trung thu tháng tám năm nay, trong cung tổ chức cung yến, mời ít quan viên và gia quyến quan viên.
Sau khi Thái hậu và Hoàng hậu biếm lãnh cung, mấy chuyện tiếp đãi gia quyến quan Viên giao cho Liễu quý phi phụ trách.
Lúc nữ quyến của Võ Xương bá phủ ngang qua Ngự Hoa viên, một thái giám ngăn cản .
“Thỉnh an các vị phu nhân.”
Thái giám hành lễ xong, bèn với Kim Nguyệt Nga: “Quý phi nương nương mời Kim phu nhân qua đó chuyện.”
Sắc mặt của Thời lão phu nhân và những khác đều đổi, lo lắng Liễu quý phi sẽ khó Kim Nguyệt Nga, tất cả đều sốt ruột nghĩ xem nên từ chối như thế nào, nhưng vị thái giám mặt vô cùng mạnh mẽ.
“Phu nhân, mời theo nô tài, để quý phi nương nương đợi lâu .”
Kim Nguyệt Nga một việc trong cung thể tránh khỏi, bà thoáng qua đám Thời lão phu nhân, sải bước theo thái giám rời .
“Hân tỷ nhi tiến cung ? Mau cửa cung chờ?” Thời lão phu nhân vội vàng dặn dò nha bên cạnh, chờ nha rời , bà mới miễn cưỡng chào hỏi với những khác.
Kim Nguyệt Nga theo phía thái giám, kìm nén sự thấp thỏm lo lắng trong lòng.
Mặc dù mấy năm nay bà tiến bộ ít, cũng học cách quý phu nhân, nhưng khi đối mặt với cường quyền vẫn theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Thấy thái giám dẫn theo càng càng xa, Kim Nguyệt Nga nhíu mày: “Công công, đây là đường đến Cảnh Nhân cung đúng ?”
Thái giám vô cùng khách khí với Kim Nguyệt Nga, : “Phu nhân, quý phi nương nương gặp ngài, mà là Hoàng thượng gặp, phu nhân mau nhanh một chút, Hoàng thượng thích chờ khác .”
Nghe thấy câu , trong lòng Kim Nguyệt Nga chấn động, trong lòng thấp thỏm hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-720.html.]
Tại Hoàng thượng gặp bà ?
Trong lúc thấp thỏm bất an, Kim Nguyệt Nga dẫn Dưỡng Tâm điện, nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi.
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng thượng đang ngự án, cầm bút thư pháp, khi Kim Nguyệt Nga điện, thái giám lặng lẽ rời , gì cả.
Kim Nguyệt Nga luống cuống tay chân đó, dậy thỉnh an, nhưng sợ quấy rầy đến Hoàng thượng, bà do dự một lúc lâu, cuối cùng trực tiếp quỳ gối cửa đại điện.
Hoàng thượng ngước mắt lên Kim Nguyệt Nga một cái, để ý đến, tiếp tục chữ.
Trong cỗ áp lực vô hình, trán Kim Nguyệt Nga chậm rãi đổ một lớp mồ hôi mỏng, sự bất an trong lòng cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, nửa canh giờ , cuối cùng Hoàng thượng cũng nhớ đến Kim Nguyệt Nga: “Ngươi chính là Kim thị?”
Thấy cuối cùng Hoàng thượng cũng mở miệng, Kim Nguyệt Nga run rẩy : “Hồi bẩm Hoàng thượng, thần phụ chính là Thời Kim thị- Thê tử Thời Chính Hoà của Võ Xương bá phủ.”
Hoàng thượng: “Có tại hôm nay trẫm gọi ngươi đến đây ?”
Kim Nguyệt Nga: “Thần phụ sợ hãi, thần phụ .”
Hoàng thượng : “Ngươi cần căng thẳng, trẫm tìm ngươi chỉ một chút chuyện thôi. Ngươi , thời gian đại nhi tử ngoan của ngươi giúp triều đình chiêu an mấy môn phái giang hồ, trẫm vui mừng.”
Kim Nguyệt Nga: “Có thể việc cho Hoàng thượng là phúc khí của Định Hiên.”
Hoàng thượng: “Nhắc đến đại nhi tử của ngươi, trẫm đánh giá cao võ nghệ của , ngươi và Thời Chính Hoà dạy dỗ con cái, ba hài tử khác của các ngươi cũng sở hữu võ nghệ cao cường.”
“Ngươi thể cho trẫm hai phu thê các ngươi dạy dỗ bọn chúng như thế nào ?”
Kim Nguyệt Nga hiểu tại Hoàng thượng nhắc đến vấn đề giáo dưỡng hài tử với bà , bà tuân theo nguyên tắc ăn ngay thật, : “Hồi bẩm Hoàng thượng, thật hổ, thực thần phụ cũng giỏi quản thúc hài tử, bốn hài tử trong nhà đều hiểu chuyện.”
Hoàng thượng mỉm : “Ý ngươi là bọn họ đều tự học thành tài? Trời sinh luyện võ.”
Mặc dù là đùa, nhưng Kim Nguyệt Nga thể sự bất mãn trong đó, bà vội vàng : “Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc còn ở biên quan, bởi vì thiếu ăn thiếu mặc nên cả ngày thần phụ bận rộn kiếm ăn, thực sự chút lơ là con cái.”
“Mấy đứa nhỏ võ công là vì nhặt một rương võ công bí tịch.”
Giọng điệu của Hoàng thượng vẫn dịu dàng như một: “Câu thành thật, cho dù là những loại sách vỡ lòng như tam tự kinh, bách gia tính nữa cũng cần phu tử hướng dẫn, chứ đừng là những thứ cao thâm như võ công bí tịch , nếu hài tử của ngươi ai chỉ dạy thì bọn họ thậm chí còn ngạch cửa của võ công.”
Kim Nguyệt Nga hiểu võ công, bọn nhỏ cũng ít khi với bà mấy thứ , chỉ thể lo lắng : “Phụ của hài tử cũng dạy một chút.”
Hoàng thượng thể Kim Nguyệt Nga thực sự gì về chuyện mấy hài tử luyện võ, nhưng bởi vì vẫn hỏi hỏi, lạnh lùng hừ một tiếng, khiến Kim Nguyệt Nga sợ tới mức cả run rẩy.
“Nhà các ngươi quen chỉ huy Đặc Sát ty Diệp Mặc ?”
Trong lòng Kim Nguyệt Nga run rẩy, phụ của hài tử và mấy hài tử dặn dò bà thể tiết lộ bí mật mối quan hệ giữa Diệp Mặc và nhà bọn họ ngoài, Hoàng thượng hỏi như là vì chuyện gì ?
Biết một chút đạo hạnh của thể giấu Hoàng thượng, Kim Nguyệt Nga trầm tư suy nghĩ một chút gật đầu: “Quen ạ, lúc còn ở biên quan, Diệp Mặc ở cùng một đồn quân với nhà chúng thần.”
Hoàng thượng: “Tại đó các ngươi nhắc đến?”
Kim Nguyệt Nga lấy hết can đảm nhanh chóng thoáng qua Hoàng thượng: “Không ai hỏi đến, hơn nữa…”
Hoàng thượng: “Hơn nữa cái gì?”
Kim Nguyệt Nga: “Thanh danh của Diệp Mặc , đều sợ ông , dám trêu chọc ông , chúng thần mới đến kinh thành, đương nhiên cách xa ông .”
“Hơn nữa, lúc còn ở đồn quân, Diệp Mặc bao giờ qua với , nhà chúng thần cũng chỉ một như , thực sự cần gây rắc rối cho .”
Hoàng thượng: “Có Diệp Mặc là sư phụ của bốn hài tử nhà các ngươi!”
Cho dù Kim Nguyệt Nga ngu ngốc như thế nào nữa cũng thể thừa nhận điều , lập tức : “Không thể nào, lúc Diệp Mặc còn ở đồn quân, ông là một què, thể dạy dỗ hài tử của .”