Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-08-24 22:47:57
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Về vấn đề , Lý Nhị Nha cũng khá bất lực, là một tỷ tỷ, nàng gương cho các của , nhưng đáng tiếc hiện thực quá phũ phàng.
“Có lẽ Ngũ Nha chính là thiên tài luyện võ mà sư phụ từng tới chăng.”
“Vậy chúng thì ?”
“Chúng là những bình thường.”
“Thế thế nào ạ?”
“Cần cù bù thông minh!”
“Chả nhẽ chúng dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó ư?”
“Chắc là thôi...”
“Hu hu, thích . Vậy là chỉ thể trơ mắt Ngũ tỷ ngủ nướng thôi ư.”
Lý Nhị Nha xoa đầu đầy cảm thông, nàng cũng thế mà.
“Ai kêu chúng là thiên tài? Nếu tụt phía thì chúng cố gắng hơn nữa.”
...
Tây Bắc bước tháng ba, sắp bắt đầu cày cấy cho vụ xuân , công việc đồng áng thì ngay cả Kim Nguyệt Nga đang công ở trạm dịch cũng xin nghỉ phép về nhà phụ giúp.
Người nhà họ Lý từ bé đến lớn, ngoại trừ mấy đứa con nít còn quá nhỏ thì đều xuống đồng.
“Ngũ Nha và Thất Lang còn nhỏ nữa, vì để chúng cả ngày cứ rong chơi nhảy nhót thì bảo xuống ruộng với cả nhà .” Lý lão phu nhân lệnh cho Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang.
Kim Nguyệt Nga xong thì quyết liệt từ chối: “Ngũ Nha và Thất Lang vẫn còn quá nhỏ, bây giờ mà bắt chúng xuống đồng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, vẫn nên để chúng ở nhà thì hơn.”
Lý lão phu nhân tức giận, chỉ Kim Nguyệt Nga bắt đầu mắng mỏ: “ là lật trời , Kim thị, cái nhà đến lượt ngươi chủ .”
Kim Nguyệt Nga hờ hững Lý lão phu nhân: “Con từng nghĩ đến việc chủ nhân nhà họ Lý, nương, Ngũ Lang, Lục Lang còn lớn hơn cả Ngũ Nha và Thất Lang nữa còn đồng, hà cớ gì để Ngũ Nha và Thất Lang ?”
Không đợi Lý lão phu nhân khác kịp đáp lời, bà tiếp: “Đương gia tới doanh trại tiên phong của Điệp Lĩnh Quan, chúng con còn chỗ dựa nữa, nhưng mà nếu ai bắt nạt con của con, con sẽ tìm đồn trưởng để chuyện.”
Lý lão phu nhân ngờ thái độ của Kim Nguyệt Nga cứng rắn như , bà khỏi giận tái mặt: “Ngươi...”
“Đủ !”
Lý lão gia ngắt lời Lý lão phu nhân, vui Kim Nguyệt Nga: “Ngày nào cũng ồn ào gây sự, các ngươi thể bớt cái miệng ? Mặt mũi của cái nhà đều các ngươi mất sạch cả !”
Thấy Lý lão gia nổi giận, Lý lão phu nhân chỉ đành nữa mà hừ lạnh, những khác cũng dám lên tiếng.
Những khác sợ, nhưng Lý Ngũ Nha thì .
“Gia gia, bây giờ mới nhận , thế nhưng cứ mặc kệ để nãi nãi kiếm chuyện mà? Nếu gia gia cấm nãi nãi sinh sự sớm hơn thì nhà yên bình hơn bây giờ nhiều .”
Những lời một nữa thổi bùng cơn giận dữ của Lý lão phu nhân, đồng thời cũng khiến Lý lão gia nhíu mày.
Không đợi hai lên tiếng, Lý Ngũ Nha tiếp: “Gia gia, đây con Phạm tú tài , một gia đình phất lên thì xem chủ nhà đủ giỏi .”
“Gia gia, đầu nhà giỏi ạ?”
Câu hỏi khiến Lý lão gia sững trong giây lát, mơ hồ cảm thấy đứa cháu thứ năm đang chế giễu , trong lòng khỏi bực .
Lão phu nhân sai, trong cái nhà , đứa cháu là ngỗ nghịch nhất, cũng là đứa phiền phức nhất.
“Được , mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu luôn , mau đồng .”
Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang trốn việc đồng nhưng Lý Nhị Nha thì .
Thấy Lý Nhị Nha theo Kim Nguyệt Nga ruộng, Lý Ngũ Nha suy nghĩ một lát bếp, đó kéo Lý Thất Lang khỏi nhà.
“Ngũ tỷ, ?”
“Đi săn!”
“Hở?”
“Thất Lang, nhớ kỹ, học cái gì cũng , đều đôi với hành. Nếu như học mà cuối cùng mang lợi ích gì cho bản thì uổng phí công sức lắm.”
“Chúng tu luyện võ công nội gia lâu như , tới lúc xem hiệu quả của nó đến .”
“Trước đây chúng từng thấy sư phụ bắt thỏ hoang ? Hôm nay chúng thử vận may, thịt thỏ để ăn.”
Ngày , nàng dám rời thôn quá xa. Thứ nhất, nàng còn quá nhỏ, tiện, cũng xa, hai chính là ranh giới biên quan thái bình, thổ phỉ, bọn buôn đều hoành hành, thứ ba là vì sa mạc nhiều động vật hoang dã, giống như hồi ba tuổi bọn họ từng gặp mấy con sói.
Mặc dù hiện tại giá trị vũ lực của nàng vẫn cao lắm, nhưng sức mạnh tinh thần tra xét, thêm đó là hai tháng luyện khinh công ngừng nghỉ, dù chuyện xảy thì nàng vẫn thể đảm bảo trốn thoát an .
Sa mạc cách đồn Thiên Lĩnh bảy đến tám dặm, sự tra xét của tinh thần lực, Lý Ngũ Nha thực sự dẫn Lý Thất Lang tìm một hang thỏ nho nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-58.html.]
Hai tỷ bên ngoài hang thỏ đợi gần nửa giờ đồng hồ mới thấy hai con thỏ chui khỏi lỗ.
“Vù, vù!”
Hai hòn đá bay , đập trúng hai con thỏ khiến chúng choáng váng.
Thấy con thỏ luống cuống tìm cách trốn chạy, Lý Ngũ Nha lập tức gọi Lý Thất Lang: “Thất Lang, đây!”
Lý Thất Lang lao về phía con thỏ như mũi tên b.ắ.n khỏi cung tên, lúc , trong mắt giờ đây thì con thỏ hoang chính là một bữa thịt ngon chính hiệu.
Không thể để cho thịt chạy mất !
Lý Ngũ Nha kinh ngạc phát hiện năng lực bộc phát của Lý Thất Lang lúc vô cùng mạnh, trong nháy mắt lao ở cách gần mười mét.
Có lẽ dẫn săn nhiều hơn mới !
Lý Ngũ Nha mang hai con thỏ rừng về nhà họ Lý luôn, mà nhặt củi gần đó nướng ngay tại chỗ.
“Đệ cái tỷ tỷ, đó tỷ bếp là để lấy dao, đồ đánh lửa và muối ?”
“Nhớ lấy nhé, chúng tiếp thì vẫn mang những món .”
“Vâng ạ.” Lý Thất Lang vội vàng gật đầu, bé Ngũ tỷ đem thỏ bắt về cho kẻ khác ăn ké, trùng hợp nhóc cũng nghĩ như .
Sau khi nướng xong hai con thỏ, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang chia ăn hết một con, con còn thì dùng lá gói để dành cho Kim Nguyệt Nga và Lý Nhị Nha.
“Chà, ngon quá , Ngũ tỷ, ngày nào chúng cũng bắt thỏ rừng về ăn .” Lý Thất Lang ăn mà mồm miệng dính đầy mỡ, hài lòng .
Lớn bằng ngần mà đây là đầu tiên bé ăn nhiều thịt như , thoáng cái xử lý xong nửa con thỏ.
Thật hạnh phúc quá !
Lý Ngũ Nha buồn em trai ngốc nghếch của , từ khi luyện võ, khẩu phần ăn của hai họ rõ ràng tăng lên nhiều, vốn còn tưởng hai tỷ sẽ ăn hết một con thỏ, ngờ còn đủ.
“Thất Lang, về nhớ chăm chỉ luyện võ, ngày chúng sẽ lên núi săn lợn rừng về ăn nữa.”
“Được!”
Hai mắt Lý Thất Lang sáng lên, trong đầu dần hiện lên khung cảnh cuộc sống tươi khi bữa nào cũng thịt ăn.
Sau khi về thôn, Lý Ngũ Nha mang thỏ về nhà, vì mùi thịt nồng nàn tới mức lâu ăn thịt dù ở xa vẫn thể ngửi thấy mùi.
“Đi thôi, chúng mang thịt đến chỗ sư phụ bỏ tạm .”
Sau khi giấu thịt thỏ xong, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang luyện võ một hồi, chiều đến khi tới giờ nghỉ ngơi, hai mới đồng, gọi Kim Nguyệt Nga và Lý Nhị Nha đến chỗ ở của Diệp Mặc.
Nhìn thấy con thỏ, Kim Nguyệt Nga và Lý Nhị Nha đều ngạc nhiên.
Sau khi kể trải nghiệm săn b.ắ.n của nhi tử và nữ tử, Kim Nguyệt Nga chút lo lắng: “Sa mạc cả sói đấy.”
Lý Ngũ Nha: “Nương, cứ yên tâm ạ. Bây giờ con với Thất Lang chạy nhanh lắm, chuyện gì , vả , hiện tại chúng con công phu phòng vệ, sói đến thì cũng đánh cho chạy !”
Thấy nữ nhi ba hoa như , Kim Nguyệt Nga khỏi thấy buồn , nhớ tới việc nữ nhi và nhi tử giờ đây còn chạy nhanh hơn cả ngựa, bà cũng còn gì để cấm cản nữa.
Bốn cùng chia ăn thịt, ăn xong thì rửa sạch sẽ, đảm bảo còn mùi dính nữa mới về nhà họ Lý.
Sau đó, Lý Ngũ Nha thỉnh thoảng dẫn Lý Thất Lang đến sa mạc, để luyện võ công, tiện kiếm thịt về ăn.
Bởi vì thịt để ăn nên mặc dù vụ xuân cày cuốc vất vả, mệt mỏi nhưng Kim Nguyệt Nga và ba tỷ Lý Nhị Nha hề sụt cân mà ngược còn rắn chắc hơn nhiều.
“Cuối cùng thì cũng sống một cuộc sống tự do ăn thịt !”
Kỹ năng nướng thịt của nàng còn kém cỏi khiến cho vị thịt ngon lắm, nhưng dù thì chất lượng dinh dưỡng vẫn đảm bảo, cần lo đến việc thèm thịt đến phát điên nữa.
...
“Thất Lang, ngày mai tỷ đến Thiên Sơn quan sát thử.”
“Thiên Sơn? Chỗ đó xa lắm.”
“Ừ, bởi vì quãng đường quá xa nên tỷ dẫn theo , ở nhà siêng năng luyện võ, tiện thể bao che cho tỷ, đừng để nương phát hiện.”
“Tỷ, cũng mà.”
“Tốc độ của còn chậm, tỷ xem một lát, nhanh thôi sẽ .”
Lý Thất Lang thấy cự tuyệt thì đành bĩu môi, cúi đầu.
Lý Ngũ Nha vỗ vai nhóc: “Thất Lang, đây thực sự thể trách tỷ , là do tốc độ của theo kịp. Như , đến khi nào tốc độ của thể đuổi kịp tỷ thì khi đó tỷ sẽ dẫn lên Thiên Sơn.”
Lý Thất Lang buồn bã gật đầu: “Vậy , tỷ, nhất định sẽ bắt kịp tỷ.”
Dỗ Lý Thất Lang xong, sáng ngày hôm , đợi khi Kim Nguyệt Nga và Lý Nhị Nha đồng, Lý Ngũ Nha nhanh chóng bay về phía Thiên Sơn.
Từ đồn Thiên Lĩnh đến chân núi Thiên Sơn, thông thường nếu xe ngựa mất nửa ngày, nhưng với tốc độ của Lý Ngũ Nha bay chỉ mất hai giờ đồng hồ là tới nơi.
Thật nàng thể bay nhanh hơn nữa nhưng thể lực cho phép cũng đành thôi.