Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-08-26 02:19:00
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Tử Hiếu ôm đầu: “Con cũng tránh, nhưng thể tránh , tốc độ của cô nương da đen lớn thực sự nhanh, con còn kịp phản ứng thì cây gậy vung đến.”
Ánh mắt Tưởng đại lão gia loé lên, thể đánh đến mức Tử Hiếu chút sức lực chống cự, thủ Nhị Nha ít nhất thất phẩm trở nên.
Một cô nương còn nhỏ tuổi nhưng thủ như !
“Bốn gã sai vặt của con cũng Nhị Nha đánh?”
Tưởng Tử Hiếu rầu rĩ gật đầu: “Tổ phụ, cô nương da đen lớn tay quá nhanh, chỉ mới bốp bốp bốp vài cái đánh đám Tưởng Thập Nhất ngã xuống đất thể dậy nổi, vết thương bọn họ còn nặng hơn cả con.”
Tưởng đại phu nhân sắc mặt của Tưởng đại lão gia, sửa đúng : “Cái gì mà cô nương da đen lớn chứ? Đó là biểu của con, gọi như nữa.”
Tưởng Tử Hiếu mấp máy môi, dám phản bác: “Tổ phụ tổ mẫu, cô nương da đen nhỏ… Ngũ Nha còn hôm nay con gặp may, gặp ca ca và nàng , nếu nhất định sẽ đánh con đến mức tè quần.”
Nói , chứng thực về phía hai .
“Tổ phụ, chẳng nhà bọn họ chỉ là quân hộ bình thường thôi ? Thực sự quân hộ lợi hại như ? Ngũ Nha đang khoác lác, đúng ?”
Về chuyện , Tưởng đại lão gia cũng thể trả lời.
Để bồi dưỡng mấy tôn tử trong nhà, Tưởng gia tiêu tốn ít công sức, những tốn một lượng lớn tiền bạc mà còn tìm kiếm dược liệu bồi bồi cơ thể khắp nơi, vì thế còn nợ ít ân tình của khác.
Ngay cả nhà bọn họ bồi dưỡng võ giả cũng tốn sức như , cả nhà Lý Trường Sâm tiền cũng tiền, cũng , thể nuôi dưỡng võ giả thất phẩm chứ?
Lý Nhị Nha còn là nữ nhi mà nàng lợi hại như , Lý Tam Lang và Lý Thất Lang thì ?
Lúc , vết thương Tưởng Tử Hiếu xử lý xong xuôi, Tưởng đại phu nhân vội vàng gọi đưa về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi rời , Tưởng đại phu nhân mới giật thở dài: “Nhị Nha võ công, còn lợi hại hơn cả Tử Hiếu, điều thực sự khiến bất ngờ.”
Tưởng đại lão gia khẽ híp mắt : “Con luôn hướng đến chỗ cao hơn, đó là bản năng của con , tin rằng cả nhà Lý Trường Sâm thể nghĩ những lợi ích khi trở về Thời gia đối với bọn họ, nhưng bà xem phản ứng của bọn họ trong thời gian .”
“Nên gì thì cái đó, đừng là sốt ruột, bọn họ còn bình tĩnh hơn cả chúng , vẫn thể hiểu tại bọn họ ngoan cố như ?”
Nói , giống như nghĩ đến chuyện gì đó, ông lập tức gọi Tưởng Thịnh .
“Ngươi tìm hiểu một chút chuyện Lý Tam Lang ghi danh võ học quán .” Ngay đó, ông lắc đầu : “Thôi quên , sẽ đích một chuyến.”
Đám Phủ học chắc nể mặt Tưởng Thịnh, chỉ ông mới thể nhận tin tức chính xác.
Tưởng đại lão gia tìm đến một , cùng ngày hôm đó chuyện đầu năm nay Lý Tam Lang gạch khỏi danh sách.
Lần , ông coi trọng cả nhà Lý Trường Sâm hơn nhiều.
Ngày hôm , Tưởng đại lão gia ăn cơm sáng xong, đang đánh quyền ở trong viện thì Tưởng Tử Hiếu chạy như bay đến: “Tổ phụ, xong , Lý Tam Lang đánh với Thôi Vĩnh Phong nhà Đô Chỉ huy sứ ở trường đua ngựa.”
Nghe đến chuyện , sắc mặt Tưởng đại lão gia đột nhiên đổi: “Có chuyện gì ?”
Tưởng Tử Hiếu nhanh chóng trả lời: “Lý Tam Lang đang huấn luyện ngựa ở trường đua ngựa, Thôi Vĩnh Phong coi trọng con ngựa của , mua , nhưng Lý Tam Lang , đó Thôi Vĩnh Phong cho bao vây Lý Tam Lang, con thấy lập tức trở về báo cho .”
Tưởng đại lão gia nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày: “Chỉ gây chuyện!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-137.html.]
Tưởng Tử Hiếu: “Bây giờ đây? Tên Thôi Vĩnh Phong là kẻ kiêu ngạo bá đạo, sẽ bỏ qua cho Lý Tam Lang .”
Tưởng đại lão gia hừ lạnh một tiếng, vẫn nhanh chóng về phòng quần áo.
Dù cũng là tôn tử của , Tưởng gia thể mặc kệ khi xảy chuyện.
Sau khi quần áo xong, Tưởng đại lão gia lập tức dẫn theo Tưởng Tử Hiếu đến trường đua ngựa, đến cửa thấy gã sai vặt của Tưởng An Bang.
Tưởng An Bang vẫn luôn phái chằm chằm cả nhà Lý Trường Sâm, Lý Tam Lang xảy mâu thuẫn với Thôi Vĩnh Phong, đến báo cho ông ngay lập tức.
Tưởng An Bang lo lắng Lý Tam Lang xảy chuyện nên cưỡi ngựa đến đây.
“Nhị lão gia ?”
Gã sai vặt thấy vẻ mặt sốt ruột của Tưởng đại lão gia, vội vàng : “Đại lão gia, , nhị lão gia, Lý Tam Lang và Lý Thất Lang Thái tổng đốc và Trang tướng quân mời uống .”
“Cái gì?”
Tưởng đại lão gia ngây ngẩn cả , đó bước nhanh trường đua ngựa, đó thấy Thái tổng đốc, Trang Ngọc Đường đang cùng với Tưởng An Bang, Lý Tam Lang và Lý Thất Lang ở giữa khán đài trường đua ngựa.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ?”
Tưởng đại lão gia lập tức lên khán đài, mà sốt sắc hỏi han gã sai vặt của Tưởng An Bang.
Gã sai vặt sớm hỏi thăm rõ ràng chuyện nên nhanh chóng trả lời: “Thôi công tử coi trọng con ngựa của Lý Tam Lang, Lý Tam Lang cho ngài , khi hai sắp đánh thì Thái tổng đốc và Trang tướng quân đột nhiên đến.”
“Lý Thất Lang thấy, lớn tiếng gọi Thái tổng đốc và Trang tướng quân đến, đó… Sau đó chỉ Thôi công tử cáo trạng.”
“Thôi công tử thấy Lý Tam Lang và Lý Thất Lang quen Thái tổng đốc và Trang tướng quân, hơn nữa còn chút quen thuộc nên lập tức đây chỉ là một sự hiểu nhầm, còn xin Lý Tam Lang, đó nhanh chóng dẫn theo thủ hạ rời .”
Sau khi xong, ánh mắt Tưởng đại lão gia ngừng loé lên.
Lý Tam Lang và Lý Thất Lang quen Thái tổng đốc và Trang Ngọc Đường, đây là chuyện ông bao giờ ngờ đến.
Nhìn Lý Tam Lang, Lý Thất Lang đang nhẹ giọng với Thái tổng đốc khán đài, Tưởng đại lão gia sửa sang vạt áo sải bước đến.
Trên khán đài, Thái tổng đốc thấy Lý Thất Lang đang thèm nhỏ dãi chằm chằm điểm tâm bàn của , ông bật bảo gã sai vặt bưng đến .
Trên mặt Lý Thất Lang chút ngượng ngùng, nhưng tay nhanh chóng nhận lấy điểm tâm: “Ta sẽ giúp tổng đốc nếm thử hương vị của điểm tâm, để xem ngon ?”
Nói , cầm lấy một cái cắn một miếng thật lớn, hai mắt lập tức tỏa sáng.
“Ừm… Không tồi, tồi, hương vị tồi.”
Gã sai vặt của Thái phủ hất cằm lên : “Đương nhiên là tồi , Hoàng thượng lo lão gia nhà ăn quen đồ ăn ở biên quan nên cố ý phái một ngự trù theo hầu hạ, đây là món do ngự trù đấy.”
Nghe , Lý Thất Lang lập tức mở to hai mắt , ngạc nhiên : “Do ngự trù , chẳng trách ngon như , ca ca, cũng mau nếm thử , qua thôn thể sẽ còn cửa hàng nào như thế nữa .”
Nói , nhịn nhét một miếng điểm tâm tay Lý Tam Lang, do dự một chút đưa cho Tưởng An Bang một miếng.
Tưởng An Bang một tiếng, hào phóng ăn điểm tâm.
Còn Lý Tam Lang hổ mỉm , trừng mắt Lý Thất Lang, hiệu cho kiềm chế một chút.
Lý Thất Lang hề giao động, ngược còn Thái tổng đốc : “Tổng đốc, món ngon thế , còn là do ngự trù , thể đưa mấy miếng trở về cho phụ mẫu và hai tỷ tỷ của ăn ? Để cho bọn họ thưởng thức nhiều thêm.”