Cường Giả Ở Mạt Thế Bị Sét Đánh Xuyên Về Cổ Đại - Chương 115
Cập nhật lúc: 2025-08-25 10:28:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn về phía phát âm thanh, khoé miệng Lý Ngũ Nha khẽ cong lên, ngay đó mang theo tâm trạng về nhà ngủ.
…
“Ngươi gì ? Ngày hôm qua một tên trộm lẻn phủ Đô chỉ huy sứ.”
“Sao thể, chướng Đô chỉ huy sứ nuôi dưỡng nhiều cao thủ như , thể để trộm phủ?”
Cả đêm hôm qua Thương Lão Cửu thể ngủ ngon giấc, sáng sớm hôm thức dậy mở cửa trạm giao dịch buôn bán với đôi mắt gấu trúc, đó thấy tiếng nghị luận của lão bản cửa hàng bên cạnh.
“Các ông gì cơ? Phủ Đô chỉ huy sứ thực sự trộm ?”
Các lão bản của các cửa hàng xung quanh đều quen với Thương Lão Cửu nên cũng lừa gạt, nhanh chóng những tin tức mà : “Không trộm lẻn bình thường , hình như còn thương nhi tử của Đô chỉ huy sứ!”
Nghe , sắc mặt Thương Lão Cửu đột nhiên đổi, trái tim đập dữ dội, đang định hỏi thêm một chút tin tức thì thấy Lý Ngũ Nha đến.
Thương Lão Cửu nào còn tâm tư quan tâm đến những thứ khác, vội vàng trở về trạm giao dịch, mới bước cửa sốt sắng : “Phủ Đô chỉ huy sứ trộm lẻn !”
Lý Ngũ Nha liếc ông một cái: “Ông gì cũng là lão đại của một trạm giao dịch buôn bán và thương đội, những lúc gặp chuyện thể bình tĩnh một chút ?”
Thương Lão Cửu khổ, chuyện quá lớn, thể bình tĩnh !
Lý Ngũ Nha: “Ta đến đây là để với ông chuyện !”
Thương Lão Cửu nuốt một ngụm nước miếng: “Thực sư là… Do ngài lưng tay?”
Lý Ngũ Nha ông , gì, xem như thừa nhận.
Thương Lão Cửu khó nhọc hỏi: “Ngài gì lưng ?”
Lý Ngũ Nha nhạo một tiếng: “Nhi tử của Đô chỉ huy sứ dám trắng trợn táo bạo, vô pháp vô thiên đến thế, chẳng là vì cảm thấy địa bàn Nhung thành ai thể gì ? Bây giờ thì , dạy như thế nào?”
Mí mắt Thương Lão Cửu giật giật, vẻ mặt suy sụp: “Cô nương, như , e là thể tiếp tục lăn lộn ở Nhung thành nữa .”
Lý Ngũ Nha ông , : “Bỏ tâm tư của ông trong bụng , ông vẫn thể tiếp tục lăn lộn ở Nhung thành, chỉ cần ông hỏng chuyện, chuyện , chừng ông còn thể tiếp một bước lớn về phía .”
Thương Lão Cửu ngẩn , khó hiểu về phía Lý Ngũ Nha.
Đắc tội với Đô chỉ huy sứ, còn thể tiến về phía ?
Lý Ngũ Nha lấy một bình sứ màu trắng cao một tấc: “Sau bữa trưa, ông hãy cầm bình thuốc đến Đô chỉ huy sứ phủ, thẳng ông thể giải độc cho nhi tử của Đô chỉ huy sứ.”
Sắc mặt của Thương Lão Cửu trắng bệch: “Ta cứ như , chẳng đang với Đô chỉ huy sứ rằng chuyện tối hôm qua liên quan đến ? Bọn họ chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t !”
Lý Ngũ Nha im lặng một chút: “Thần Nông đường là ông giúp mở, cho dù ông thì bọn chúng cũng sẽ tìm đến ông nhanh thôi.”
“Thương Lão Cửu, hề ý định lừa ông, ông là ăn buôn bán, lẽ rằng nguy hiểm càng lớn thì lợi nhuận càng cao, chỉ cần chuyện giải quyết, ông chính là chưởng sự ngoài mặt của Thần Nông đường.”
“Ta là một cô nương, lười biếng, thích tiền nhưng thích quản lý, ông hiểu ý chứ?”
Đầu óc Thương Lão Cửu nhanh chóng chuyển động, những viên thuốc đó thể khiến nhi tử của Đô chỉ huy sứ thèm đến đỏ mắt, đương nhiên ông cũng hiểu lợi ích bên trong chắc chắn lớn: “, chuyện ầm ĩ như , giải quyết như thế nào đây?”
Trên mặt Lý Ngũ Nha nở một nụ tự tin: “Càng là quyền cao chức trọng, càng tham sống sợ chết, phủ Đô chỉ huy sứ mời ba cao thủ cửu phẩm đến canh giữ trong nhà, nhưng vẫn để khác dễ dàng xông nhà hạ độc, điều nghĩa là gì?”
Thương Lão Cửu: “Có nghĩa là thể lấy mạng của bọn chúng bất cứ lúc nào!”
Lý Ngũ Nha gật đầu: “Con chỉ khi điều kiêng kỵ mới dám việc vô pháp vô thiên như nữa, hãy với bọn chúng, Thần Nông đường chỉ yên ăn, là bọn chúng tuân thủ quy củ , cho nên mới nhịn tay dạy dỗ một chút.”
Thương Lão Cửu nhanh chóng tính toán nguy hiểm và mất trong chuyện , một lát , ông nghiến răng bước đến cầm lấy bình sứ: “Cô nương yên tâm, sẽ chuyện .”
Lý Ngũ Nha hài lòng mỉm , dậy: “Ta học , chờ tin tức của ông.” Nói xong, nàng lập tức ngoài.
Thương Lão Cửu theo bóng lưng nhảy nhót rời của Lý Ngũ Nha, hít sâu mấy mới thể bình tĩnh sự chấn động trong lòng.
Thương Lão Cửu gần như là đếm thời gian cho đến giữa trưa, khi ăn vài miếng qua loa, ông nắm chặt bình thuốc đến phủ Đô chỉ huy sứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuong-gia-o-mat-the-bi-set-danh-xuyen-ve-co-dai/chuong-115.html.]
Thôi phủ!
Nhìn thấy phủ Đô chỉ huy sứ khí phái nghiêm trang, trong lòng Thương Lão Cửu chút thấp thỏm, đồng thời vài phần kích động.
Ông phấn đấu suốt hơn ba mươi năm, hao hết tâm lực kết giao quan viên, tiêu tốn ít tiền nhưng chỉ thể kết giao với một quan viên cấp thấp.
chỉ mấy tháng quen với Lý gia, ông phủ của quan viên quyền thế bậc nhất Nhung thành.
Ông rõ Lý gia chút địa vị, nhưng ngờ bọn họ mạnh như , dám trực tiếp đối đầu với Đô chỉ huy sứ.
Thương Lão Cửu thị vệ cổng lớn Thôi phủ, trong lòng khỏi tự cổ vũ cho .
Ông nước của thể sẽ gặp đổi lớn lao, nếu thua cược, mất bộ tài sản vẫn còn nhẹ, chừng còn mất cái mạng nhỏ của .
, ông vẫn thử một , xem nếu theo Lý gia, rốt cuộc sẽ tạo tiền đồ như thế nào?
Cùng lúc đó, trong chính viện Thôi phủ.
Trong đại sảnh, Đô chỉ huy sứ Thôi Hào mặt cảm xúc ở vị trí chủ vị, thỉnh thoảng còn liếc nửa viên thuốc viên màu đỏ và viên thiết châu đặt bàn, trong lòng tức giận hoảng hốt.
Bạch Nguyệt Quang lẻn nhà ông , né tránh ba cao thủ cửu phẩm, né tránh bộ hộ viện trong phủ, trực tiếp thẳng phòng nhi tử ông và ông , thành công hạ độc nhi tử, đồng thời để cho ông một viên thuốc độc.
Sự cảnh cáo uy h.i.ế.p trần trụi như thế khiến Thôi Hào tức giận thôi.
lúc ông thể gì cả, ông chỉ một nhi tử, nhi tử trúng độc, khi đại phu tìm phương pháp giải độc, ông dám chọc giận Bạch Nguyệt Quang.
Thôi Hào hút sâu mấy , đè nén sự tức giận trong lòng, nhưng tận sâu nơi đáy mắt loé lên sự kiêng kỵ sâu sắc.
Ông mời đến ba cao thủ cửu phẩm đến canh gác, nhưng ba phát hiện Bạch Nguyệt Quang lẻn nhà ông .
Điều nghĩa là gì?
Có nghĩa là Bạch Nguyệt Quang vượt qua cửu phẩm!
Bị một nhân vật lợi hại đến và để dấu vết như theo dõi, Thôi Hào vô cùng đau đầu, ông nghĩ đến nát đầu cũng thể nghĩ rốt cuộc Thôi gia trêu chọc đến vị Bạch Nguyệt Quang lúc nào.
Lúc , một nha mồ hôi đầm đìa chạy bẩm báo: “Lão gia, , thiếu gia bắt đầu nôn máu, Hứa lão đại phu , nếu cứ tiếp tục như thế , thiếu gia sẽ mất m.á.u quá nhiều mà hôn mê.”
Thôi Hào lập tức sốt ruột thôi, đập mặt bàn cái “bộp”, gọi hết đại phu ở phòng bên cạnh đến: “Các ngươi vẫn nghĩ biện pháp giải độc ?”
Mấy đại phu đều đồng loạt lắc đầu.
Thôi Hào nổi giận: “Các ngươi đều là những đại phu nổi tiếng ở Nhung thành, ngay cả một loại độc nho nhỏ cũng thể giải ?”
Đại phu đầu bạc dẫn đầu dậy: “Thôi đại nhân, loại độc dược điều chế vô cùng xảo quyệt, nghiên cứu công thức điều chế của độc , mới thể giải độc dựa theo phương pháp điều chế.”
Thôi Hào: “ nhi tử của thể chờ , từ tối hôm qua đến giờ nó vẫn luôn hộc máu, nó bao nhiêu m.á.u chứ, thể chịu sự lãng phí như ?”
Chúng đại phu đều cúi đầu gì.
Thôi Hào mà bực bội thôi, vẫy tay cho bọn họ xuống tiếp tục nghiên cứu.
lúc , quản gia vội vàng chạy : “Đại nhân, ngoài cửa một tên là Thương Lão Cửu, ông thể giải độc trong thiếu gia.”
Sắc mặt Thôi Hào lập tức đổi, đầu tiên là vui vẻ, đó sắc mặt nhanh chóng trở nên nặng nề.
Ông cho phép lan truyền ngoài chuyện nhi tử trúng độc, cái tên Thương Lão Cửu ?
Thôi Hào khẽ híp mắt, dặn dò quản gia cho .
Chẳng bao lâu , Thương Lão Cửu mặt Thôi Hào.
Thôi Hào mặt cảm xúc Thương Lão Cửu, trong mắt mang theo sự dò xét và tìm tòi nghiên cứu, mở miệng chuyện.
Một cỗ áp lực lặng lẽ đánh úp về phía Thương Lão Cửu, trong lòng Thương Lão Cửu vô cùng căng thẳng, ông do dự một chút, quyết định đánh đòn phủ đầu, chủ động lên tiếng tự giới thiệu: “Bái kiến Đô chỉ huy sứ, tiểu nhân là quản sự của Thần Nông đường.”
Thôi Hào nhướn mày, vẫn gì.
Thôi Lão Cửu nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục : “Có lẽ Đô chỉ huy sứ , Thần Nông đường chỉ là một hiệu thuốc mới khai trương, chủ yếu bán một loại thuốc viên.”