Cuốn Vương Ở Thập Niên 60[ Mang Theo Một Xe Vật Tư Nuôi Gia Đình Ở Thập Niên 60] - Chương 140:----

Cập nhật lúc: 2025-12-30 13:32:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên trong nhà, Ngô đại nương ( của bà nội) tiếng cũng bước : “Ôi! Muốn mua thuyền ? Thế thì tìm đúng đấy!” Bà mở rộng cửa mời: “Bên ngoài lạnh lắm, nhà cho ấm hẵng chuyện.”

Áo bông thời bên trong nhồi hoa lau và lông vịt, giữ ấm lắm, nên ngoài trời lúc quả thực lạnh.

Hứa Minh Nguyệt và Mạnh Phúc Sinh bước cửa, mắt kịp thích ứng với bóng tối trong nhà. Vài giây , họ mới rõ quang cảnh bên trong. Cũng giống như đa gia đình thời , gian nhà chính nhỏ hẹp chỉ kê một chiếc bàn vuông và một cái thùng sưởi. Cả nhà đang quây quanh thùng sưởi, nhét đầy chân trong để giữ ấm.

Dù bên thùng sưởi phủ một tấm chăn bông rách nát nhồi hoa lau cỡ chăn trẻ con, cô vẫn ngửi thấy mùi chân nồng nặc.

Người nhà họ Ngô ngửi quen thì thấy gì, chứ Hứa Minh Nguyệt và Mạnh Phúc Sinh đều cái mũi thính nên ngửi thấy ngay.

Hứa Minh Nguyệt theo phản xạ lùi một bước về phía cửa, : “Đại nương , trong tối quá cháu rõ, ở cửa chuyện ạ.”

Ba năm đại hạn qua, nhà nào cũng kiệt quệ, Ngô đại nương sợ khách nhà lấy đồ ăn đãi nên liền đồng ý ngay. Bà bê cái ghế dài từ trong cửa, mời Hứa Minh Nguyệt và Mạnh Phúc Sinh . Bà cũng cảm nét lai tây sắc sảo của Mạnh Phúc Sinh, nhưng Hứa Minh Nguyệt thì càng càng ưng: “Chủ nhiệm Hứa đúng là càng lớn càng xinh , đàng hoàng!”

Thư Sách

Hứa Minh Nguyệt bốc một nắm đậu nành rang đưa cho Ngô đại nương, khiến bà hốt hoảng từ chối: “Ối giời ơi, cô đến nhà chơi, chẳng gì ngon đãi khách thì thôi, dám nhận quà của cô, , !”

Hứa Minh Nguyệt , dúi tay Ngô đại nương: “Đậu nành nhà tự trồng mà, chẳng đáng bao nhiêu ạ.” Cô nhét thêm một nắm túi của ông phiên bản thời thơ ấu, mới hỏi Ngô đại nương: “Vừa nãy đại nương bảo chỗ mua thuyền mui ạ?”

Ngô đại nương thấy cô khách sáo như , giữa lúc lương thực quý như vàng mà tay hào phóng tặng hẳn mấy nắm đậu nành to, tít mắt: “Khéo ? Thôn bên ngoại nhà chuyên đóng thuyền đấy!”

Tuy cùng là vùng dựa núi sông, nhưng đại đội Lâm Hà của Hứa Minh Nguyệt ở gần cuối sông Trúc Tử, dân trong vùng chủ yếu nghề mộc đóng đồ gia dụng như thôn Đinh Gia, chứ đóng thuyền.

Còn đại đội Hòa Bình ở đoạn giữa sông, nhà nào cũng thuyền và chậu ấu, nhu cầu dùng thuyền lớn, trong núi sẵn gỗ, nên thợ đóng thuyền chủ yếu tập trung ở vùng giáp ranh thành phố bên cạnh .

Ngô đại nương cất nắm đậu nành túi, hỏi Hứa Minh Nguyệt: “Không đóng thuyền to cỡ nào?”

Tuy đều gọi là thuyền nhỏ, nhưng kích cỡ cũng khác . Ví dụ như thuyền nan Hứa Minh Nguyệt dùng, chen chúc lắm cũng chỉ bốn năm . Còn thuyền nhà họ Ngô thì chở chừng mười .

Hứa Minh Nguyệt từng thấy Ngô nhị tỷ vác thuyền nhà phăm phăm sông, bèn quanh nhà họ Ngô một lượt, chỉ chiếc thuyền treo xà nhà: “ và nhà đều là cán bộ nông trường Cửa Sông Bồ, ngày nào cũng qua sông .” Cô chỉ chiếc thuyền: “Cỡ như cái .”

Ở đây thường dùng loại thuyền dài 3 mét. Hai chiếc thuyền treo xà nhà họ Ngô qua cũng dài ít nhất 5 mét.

Quả nhiên Hứa Minh Nguyệt lầm, Ngô đại nương : “Thuyền cũng nhỏ . Nếu lắp thêm mui, dùng gỗ chắc chắn thì ít nhất cũng bảy tám chục đồng.”

Đây là bà báo giá rẻ . Thời bình thường, một chiếc thuyền mui cỡ đó ít nhất cũng 90 đến 100 đồng. Khổ nỗi ba năm hạn hán qua, c.h.ế.t đói vô , ai còn tiền mà mua thuyền? Nhà nào cần thuyền thì một cái dùng đến 50-60 năm, hỏng vá đấy. Gia đình thợ đóng thuyền vốn cũng khá giả, nhưng đợt đ.á.n.h địa chủ cường hào, dù địa chủ cũng quy là phú nông, giờ dạt về vùng nông thôn phía nam sông Đại Hà, sống lay lắt bằng nghề đóng thuyền, suýt c.h.ế.t đói trong mấy năm thiên tai.

Giờ Hứa Minh Nguyệt mua thuyền, Ngô đại nương sợ mất mối ăn, vội nhận lời cho làng bên ngoại. Thực những gia đình thuyền như nhà bà cũng thường xuyên nhờ cậy thợ già tu sửa thuyền bè.

Sợ lỡ việc, bà nhiệt tình bảo Hứa Minh Nguyệt: “Nếu cô vội thì đưa cô về bên ngoại một chuyến, chốt sớm cho xong việc, để thợ còn đóng thuyền sớm, giêng là cái dùng.”

Lúc sắp hết tháng Giêng, là đầu xuân nhưng thực tế đất đai vẫn hoang tàn. Ý "đầu xuân" của Ngô đại nương là khi trời ấm lên, cây cỏ đ.â.m chồi nảy lộc.

Hứa Minh Nguyệt cũng chốt sớm để lấy thuyền sớm, bèn : “Vậy phiền đại nương quá.” Nói cô đưa cả túi đậu nành rang mang theo nhét tay Ngô đại nương, coi như tiền công dẫn đường.

Ngô đại nương miệng thì : “Thế , !”, nhưng tay thì nắm c.h.ặ.t cái túi, nỡ buông.

Thôn bà cũng trồng xen canh khoai lang và đậu nành, nhưng hai vụ thu hoạch đều trưng thu hơn nửa, khoai lang chia chỉ đủ cầm c.h.ế.t đói. Cô con gái thứ hai vốn khỏe mạnh nhất nhà giờ gầy như que củi, mấy đứa trẻ con thì đầu to teo tóp. Dù lấy lương thực của phép, nhưng tay bà vẫn cứ nắm c.h.ặ.t lấy cái túi Hứa Minh Nguyệt đưa.

Hứa Minh Nguyệt : “Đại nương cứ cầm ạ, còn phiền đại nương dẫn cháu tìm thợ đóng thuyền nữa. Trời lạnh thế thể để đại nương công .”

Ngô nhị tỷ tính tình dứt khoát, giật lấy túi đậu nành trong tay , đổ ào cái mẹt tre khít mắt của nhà , trả cái túi vải trắng cho Hứa Minh Nguyệt.

Túi đậu nành ít nhất cũng hơn ba cân. Đậu nành rang phơi khô kỹ càng, rang muối thơm phức, chỗ đủ cho cả nhà ăn dè sẻn mấy ngày. Nhất là bây giờ ngày hai bữa ăn khoai lang xót cả ruột, thỉnh thoảng nhón vài hạt đậu nành bỏ miệng nhai cho đỡ nhạt mồm nhạt miệng thì còn gì bằng.

Thấy cô tay hào phóng tặng hẳn ba cân đậu nành rang, Ngô đại nương thầm nghĩ: là Chủ nhiệm sản xuất đại đội Lâm Hà và cô gái giỏi thật. Họ dẫn dắt đại đội khai hoang bao nhiêu ruộng , giúp dân làng no bụng. Nghe suốt ba năm hạn hán, đại đội Lâm Hà ai c.h.ế.t đói. Ai cũng là nhờ cán bộ đại đội tính toán ăn, kéo theo cả mấy đại đội ven sông như thôn bà cũng thơm lây, chật vật vượt qua thiên tai.

, trong các đại đội lân cận, chỉ duy nhất đại đội Lâm Hà là c.h.ế.t đói trong đợt thiên tai .

Ngay cả nhà bà, nếu nhờ thỉnh thoảng bí mật gửi cho ít đậu nành, lạc, khoai lang thì cả nhà cũng khó mà bảo quân .

Ban đầu bà tưởng là nào đó hỏi cưới con Nhị Nha gửi tặng, nhà bà cũng đang chờ đến dạm ngõ, nhưng mãi vẫn ân nhân bí mật đó là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuon-vuong-o-thap-nien-60-mang-theo-mot-xe-vat-tu-nuoi-gia-dinh-o-thap-nien-60/chuong-140.html.]

Bà xoắn xoắn ngón tay, vẻ mặt do dự.

Hứa Minh Nguyệt nhận điều , bèn hỏi: “Đại nương, chuyện gì bác cứ thẳng ạ.”

Ngô nhị tỷ bên cạnh toẹt : “Nếu cô nhiều khoai lang thì nhất mang theo ít khoai lang để gán tiền công. Bên trong núi chẳng gì ăn , chỉ sợ cô mang tiền đến, ông tiền cũng mua đồ ăn, chẳng sức mà đóng thuyền cho cô !”

Tuy giờ trời mưa, vụ cày bừa mùa xuân sắp bắt đầu, nhưng rau dại còn mọc, trong núi vẫn đang ăn vỏ cây, rễ cây để cầm cự qua ngày.

Hứa Minh Nguyệt vỗ trán: “Là sơ suất quá. Hai chờ một lát nhé.”

Hứa Minh Nguyệt cũng thói quen đeo cái gùi lớn để che mắt thiên hạ. Lúc thuyền cô cũng một cái gùi, cô : “Trên thuyền còn mấy cân đậu nành, dùng đậu nành khoai lang ?”

Ngô đại nương xong mừng rơn, : “Được chứ! Sao ?” Rồi bà vội vàng mắng yêu: “Cái cô to gan thật đấy, dám để lương thực hớ hênh thuyền thế hả? Không sợ trộm !”

Thời buổi trộm cắp lương thực như cơm bữa, nhà ai miếng ăn chẳng giấu như mèo giấu cứt, cô gái dám để lương thực tơ hơ thuyền.

Đừng tưởng giấu thuyền trong bãi lau sậy là an . Có đầy kẻ chuyên mò bãi lau nhặt trứng vịt trời, bắt cá chạch, săn thú hoang, cái gì mà chúng chẳng tìm ? Huống chi là bãi lau sậy gần bờ, đến cái thuyền chúng còn bê về nhà chứ!

Ngô đại nương giục cô: “Kìa, cô mau lấy đồ . Nếu tin tưởng nhà thì tạm thời mang thuyền về đây gửi, để ngoài coi chừng mất đấy!”

Tuy ở đây nhà nào cũng thuyền, nhưng kẻ tham lam, thấy thuyền của khác nổi lòng tham. Một chiếc thuyền ít nhất cũng đáng giá hai ba mươi đồng! Thuyền cũ bán đồng nát cũng năm ba đồng khối, ối mua.

Thuyền của Hứa Minh Nguyệt giấu ở bãi lau sậy cách thôn Ngô Gia xa. Thực ở thôn quê thế , chỉ cần thấy lạ từ bờ sông lên mà thấy thuyền đậu ở bến, là ngay thuyền giấu trong bãi lau. Tuy bãi lau rộng mênh m.ô.n.g, mùa đông lá héo rũ, tìm thuyền dễ, nhưng tâm chỉ cần theo dấu chân, vệt nước là tìm ngay.

Hứa Minh Nguyệt ngớ hỏi: “Chúng thuyền ?”

Ngô nhị tỷ quen chèo thuyền nhà , cũng sững một chút bước nhanh ngoài: “Thế thì thôi, đưa hai tìm thợ đóng thuyền.” Rồi cô dặn : “Mẹ ở nhà trông thằng Út nhé.”

Ngô đại nương đuổi theo hỏi với: “Cô bảo mua cá tôm, lấy nữa ?”

Hứa Minh Nguyệt đầu đáp: “Lấy chứ ạ! Cá tôm, lươn trạch, cháu lấy hết!”

Nhà họ Ngô ngoài hai chiếc thuyền treo xà nhà, còn treo lủng lẳng vô giỏ bắt lươn, bắt tôm đan bằng tre. Mấy thứ Hứa Minh Nguyệt quen quá . Hồi nhỏ nhà cô cũng treo đầy giỏ bắt lươn bắt tôm như thế. Tiếc là bố cô nối nghiệp ông nội, chỉ gia đình bác cả bà nội truyền nghề, còn bố cô thì chọn con đường học hành.

Đường đến nhà thợ đóng thuyền vẫn là đường thủy.

Dẫn Hứa Minh Nguyệt đến chỗ giấu thuyền, Ngô nhị tỷ : “May là giờ đều ru rú trong nhà hoặc đắp đê hết, ít ngoài, chứ cái thuyền của cô chẳng mấy chốc mà cánh mà bay!”

Họ giấu thuyền tít trong bãi lau sậy sát mép nước, thế mà Hứa Minh Nguyệt vẫn tìm ?

Hứa Minh Nguyệt cũng sinh ở thập niên 90. Thời đại cô sống dù nghèo khó đến cũng từng chuyện trộm thuyền, còn là thuyền giấu trong bãi lau sậy. Hôm nay đến thôn Ngô Gia đúng là mở mang tầm mắt.

Chiếc thuyền Hứa Minh Nguyệt chèo đến là loại thuyền nan nhỏ dài 3 mét. Ngô nhị tỷ bảo Hứa Minh Nguyệt và Mạnh Phúc Sinh lên , cô mới sải đôi chân dài bước lên, cầm sào tre chống thuyền khỏi bãi lau, đó thuần thục khua mái chèo.

Đi nửa đường, Hứa Minh Nguyệt khách sáo: “Để em chèo cho?”

Ngô nhị tỷ liếc Hứa Minh Nguyệt một cái: “Khỏi cần!”

Ngô nhị tỷ còn trai, nhưng cô là chị cả trong đám con gái. Sinh ai trông nom, cô theo bố và trai lớn lên thuyền, thể bơi khi , kỹ năng sông nước cực giỏi.

Hồi nhỏ Thủy Hử, các em họ trong nhà cứ tranh "Lãng Lý Bạch Điều" Trương Thuận, "Hỗn Giang Long" Lý Tuấn, nào rằng "bà nội" Ngô nhị tỷ mới chính là Lãng Lý Bạch Điều hàng thật giá thật!

Sức cô khỏe, chèo thuyền nhanh vun v.út. Chưa đầy nửa tiếng, cô chống thuyền đến một vạt lau sậy khác. Đợi Hứa Minh Nguyệt và Mạnh Phúc Sinh lên bờ, cô kéo thuyền lên cạn, giấu một con mương nhỏ phủ lau khô lên ngụy trang.

Người bình thường chỉ nghĩ đến việc giấu thuyền trong bãi lau, ít ai nghĩ đến chuyện khiêng hẳn thuyền lên bờ giấu.

Hứa Minh Nguyệt theo Ngô nhị tỷ, bóng lưng cao gầy của bà nội thời trẻ, cảm thấy chuyện xuyên thật kỳ diệu. Cô thế mà xuyên qua hành lang thời gian, gặp gỡ bà nội thời thiếu nữ, một khác với bà nội trong ký ức của cô.

Ngô nhị tỷ chèo thuyền nhanh, bộ cũng nhanh. Vốn dĩ cái gùi của Hứa Minh Nguyệt do Mạnh Phúc Sinh đeo, nhưng vì đường phía là dốc núi, sợ hình mảnh khảnh của vất vả nên nửa đường cô đòi đeo đỡ một lúc.

Từ khi ở bên Mạnh Phúc Sinh, Hứa Minh Nguyệt vẫn giữ bí mật về gian tùy , hành sự cẩn trọng. Đặc biệt là căn phòng cũ của cô giờ là phòng của A Cẩm, Mạnh Phúc Sinh ít khi đó nên cũng bí mật trong tủ quần áo của cô.

Loading...