Cuốn Vương Ở Thập Niên 60[ Mang Theo Một Xe Vật Tư Nuôi Gia Đình Ở Thập Niên 60] - Chương 120:------

Cập nhật lúc: 2025-12-29 12:24:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà mối chính là vợ của Chủ nhiệm Hứa – thím Triệu Tú Vân.

Muốn nhờ mai, đầu tiên lì xì cho bà mối một phong bao đỏ và biếu một cân bột khoai lang. Sau khi chọn ngày lành, vợ Chủ nhiệm Hứa cùng gia đình họ Giang mang theo lễ vật, chọn đúng ngày 26 tháng Chạp để đến nhà họ Hứa chính thức dạm ngõ.

Thư Sách

Gia đình Bí thư đại đội từng đến nhà Hứa Phượng Đài bao giờ. Nay tận mắt chứng kiến, thấy nửa phần của ngôi nhà đều xây kiên cố bằng xi măng và gạch đỏ, tường chèn đá hộc chắc chắn, mái lợp ngói, tuy quá cao sang nhưng cực kỳ vững chãi, ở thêm vài chục năm nữa cũng chẳng lo hỏng hóc. Lại gian nhà lớn bên dành riêng cho bà cụ và Hứa Phượng Liên ở, trong lòng họ càng thêm coi trọng cô con dâu tương lai .

Thông thường, khi con trai út mười lăm mười sáu tuổi, sắp sửa lấy vợ, thì gian nhà lớn bên thường để dành cho con trai cưới vợ. Con gái trong nhà thường chỉ chia cho một gian phòng nhỏ phía , thậm chí nhà còn đẩy già và con gái xuống ở nhà ngang lụp xụp. Trong thôn phần lớn là nhà cũ chật chội, khác ở , chẳng lẽ bà cụ Hứa và Phượng Liên ?

Vậy mà nhà họ Hứa để bà cụ và Phượng Liên ở gian chính rộng rãi, còn con trai út (Phượng Phát) ở gian phòng nhỏ ngăn nhà chính. Chỉ điều thôi cũng đủ thấy nhà họ Hứa yêu thương và coi trọng Phượng Liên đến mức nào.

Thái độ của nhà đẻ đối với con gái thường quyết định thái độ của nhà chồng đối với cô dâu tương lai. Chỉ qua chi tiết , nhà họ Giang nâng tầm quan trọng của Hứa Phượng Liên lên mấy phần.

Vốn dĩ ba năm hạn hán thiên tai qua, đối với nhiều gia đình, sính lễ kết chỉ cần mười cân lương thực là xong chuyện. nhà Bí thư đại đội thì khác. Nhà ông hai cán bộ ăn lương nhà nước, nhà Hứa Minh Nguyệt cũng hai cán bộ, tuy Hứa Phượng Đài biên chế, lương, nhưng cấp bậc hiện tại của Hứa Minh Nguyệt còn cao hơn Bí thư đại đội một bậc.

Chưa bàn đến quyền lực thực tế ai hơn ai, nhưng cấp bậc cán bộ rành rành đó, khiến nhà họ Giang thể coi trọng. Vì thế, họ gom đủ sáu món lễ vật mang sang, gồm: một cân thịt heo chia ở đại đội, sáu cân bột khoai lang, sáu cân bột củ sen, sáu quả trứng gà, một cân đường đỏ và một đôi bông tai bạc hình hoa đinh hương nấm tuyết.

Sính lễ hậu hĩnh như , ở nông thôn thời bấy giờ, thực sự chỉ nhà Bí thư đại đội mới lo liệu nổi. Sáu món lễ , món nào tách riêng cũng đều là hàng quý hiếm!

Đặc biệt là đôi bông tai bạc. Đó là loại khuyên nụ hình đinh hương treo một mặt bạc hình nấm tuyết nhỏ, tuy giá trị vật chất quá lớn, nhưng ở thời điểm , việc nhà họ Giang thể lấy món đồ trang sức như chứng tỏ họ cực kỳ trân trọng Hứa Phượng Liên.

Vợ Bí thư đại đội cuối cùng cũng quang minh chính đại kỹ Hứa Phượng Liên.

Tướng mạo của Hứa Phượng Liên ở thời đại thực sự lòng các bậc trưởng bối. Giữa lúc ai nấy đều xanh xao vàng vọt, Hứa Phượng Liên khuôn mặt tròn đầy đặn như khuôn trăng, mắt to hai mí, ánh sáng ngời thần. Dáng cô càng chê , trông khỏe khoắn và tháo vát. Vợ Bí thư mà ưng cái bụng vô cùng, lập tức nắm lấy tay Hứa Phượng Liên, khen ngớt lời: “Con gái nhà ai mà xinh xắn thế ! Trông thật thể diện!”

đ.á.n.h giá bộ quần áo Hứa Phượng Liên, còn hơn cả đồ con trai bà mặc. Áo khoác quân phục của con bà còn hai miếng vá, trong khi hôm nay Hứa Phượng Liên vì lễ đính hôn nên cởi chiếc áo khoác cũ bên ngoài, để lộ chiếc áo bông màu vàng đất bên trong lấy một miếng vá.

Đừng thấy màu vàng đất trong mắt Hứa Minh Nguyệt là " quê sến", xỉn màu da, nhưng ở nông thôn thời , đó là màu sắc tươi sáng hiếm . Trong cái thời đại chỉ màu xám xịt, cứ màu sáng là màu .

Ngắm nghía xong xuôi, bà mới chú ý đến đôi bàn tay đang nắm lấy tay . Bàn tay của Hứa Phượng Liên thế mà chỉ nẻ nhẹ. Khác hẳn với tình trạng phổ biến lúc bấy giờ là mu bàn tay ai cũng sưng đỏ, nứt nẻ đến chảy m.á.u chảy mủ vì lạnh. Nhờ ngày nào cũng bôi kem đu đủ Hứa Minh Nguyệt đưa, nên những vết nẻ lâu năm tay, mặt và tai của Phượng Liên đỡ nhiều.

Nếu lòng bàn tay cô vẫn thô ráp đầy vết chai sạn, chứng tỏ cô vẫn là cô gái nông thôn chăm chỉ lụng, thì vợ Bí thư đại đội suýt chút nữa tưởng cô gái mặt là tiểu thư nuông chiều từ bé của gia đình địa chủ nào đó.

Bà vuốt ve mu bàn tay chỉ ửng đỏ của Hứa Phượng Liên, trong lòng càng thêm hài lòng, mức độ ưng ý với cô con dâu út cứ thế tăng vùn vụt!

Sau khi qua sáu lễ, hôn sự của hai nhà coi như định. Hai trẻ tuổi giờ đây cần lén lút tránh như nữa. Tuy vẫn thể quá mật, nhưng những việc như đến trụ sở đại đội học thêm thể diễn thoải mái, công khai mà sợ đàm tiếu.

Sau khi con trai út đính hôn, vợ Bí thư đại đội hiếm khi hào phóng một . Khi con trai dạy kèm cho Hứa Phượng Liên, bà lặng lẽ dúi cho một củ khoai lang to bằng bàn tay, bảo mang dỗ dành vợ cưới.

Lúc Giang Kiến Quốc mới sực nhớ , thời gian qua ngày nào ở trụ sở đại đội cũng uống ké một bát cháo do Hứa Minh Nguyệt mang tới.

Nghe con trai kể chuyện , vợ Bí thư vỗ cái đét tay Giang Kiến Quốc mắng:

“Cái thằng , giờ mới với ? Cũng may là chuẩn sính lễ hậu hĩnh, chứ chuyện đồn ngoài thì đ.á.n.h giá nhà thế nào!”

Chủ yếu là bà sợ nhà họ Hứa chê . Thời buổi gạo tẻ quý giá bao, con trai bà ngày nào cũng uống cháo của chị vợ tương lai mang cho thầy Mạnh và em gái, thế mà về nhà im thin thít tiếng nào.

Giang Kiến Quốc cũng sai, gãi đầu ngượng ngùng: “Mẹ, con quên béng mất mà.”

“Lần cấm thất lễ như thế nữa, tưởng coi trọng con gái nhà !”

Con trai ăn cháo nhà thông gia mấy ngày liền, vợ Bí thư thể chút biểu thị đáp lễ. Bà đổi củ khoai lang ban nãy thành một củ khoai lang cộng thêm một quả trứng gà, mặc dù trong lòng đau như cắt từng khúc ruột.

Số trứng gà tích cóp từ lâu. Mùa đông gà đẻ trứng, chút trứng còn dư trong nhà để bồi bổ cho bọn trẻ con còn chẳng đủ, giờ lấy một quả cho con trai út mang , bà xót xa vô cùng. Bà đầu , xua tay: “Đi nhanh , !” Rồi dặn thằng con ngốc: “Cái là cho vợ mày ăn, mày mà dám ăn vụng thì bà đ.á.n.h cho tuốt xác!”

Giang Kiến Quốc lén nhét quả trứng túi, cạn lời: “Mẹ, con là loại đó ?”

Tuy ăn, lâu lắm nếm mùi trứng gà, nhưng vẫn nén cơn thèm, nâng niu quả trứng quý giá , hưng phấn chạy tới trụ sở đại đội, mong chờ thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tiểu Liên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuon-vuong-o-thap-nien-60-mang-theo-mot-xe-vat-tu-nuoi-gia-dinh-o-thap-nien-60/chuong-120.html.]

Thời đại việc nuôi gia cầm hạn chế nghiêm ngặt. Ở thành phố cấm tiệt nuôi con gà nào, còn ở nông thôn thì tính theo đầu , mỗi hộ nuôi nhiều nhất quá năm con gà, bốn con vịt.

Ba năm hạn hán đó, còn chẳng đủ ăn, lấy thức ăn cho gà? Cũng may nhà họ ở ven sông, bãi bồi lớn. Lúc đói quá, họ bãi bồi vớt bèo tây, mò trai sông, ốc nước ngọt về ăn. Phần trai sông cạy bỏ nội tạng bẩn, phần ruột và phân ốc bỏ thì ném cho gà vịt. Đám gà vịt vốn ngừng đẻ, nhờ ăn mấy thứ bắt đầu đẻ trứng. Đó là lý do nhà Bí thư đại đội còn giữ trứng gà.

chút trứng chỉ dành cho lao động chính và mấy đứa trẻ con, đến lượt thanh niên 16 tuổi đang học như Giang Kiến Quốc. Quả trứng gà nóng hổi trong tay lúc sức cám dỗ còn hơn cả nhân sâm ngàn năm!

Khi hào hứng đưa quả trứng còn ấm cho Hứa Phượng Liên, cô cũng kinh ngạc thôi: “Anh lấy thế?”

Lúc trứng gà quá mức quý hiếm!

Giang Kiến Quốc giục cô ăn nhanh, hạ giọng : “Mẹ cho em ăn đấy!”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Phượng Liên là tin. Cô chứng kiến quá nhiều chuyện chồng nàng dâu lục đục trong thôn, chồng nào với con dâu thế? May và chị dâu cô là hòa thuận, nhưng đó là do cả hai đều hiền lành, chân yếu tay mềm việc nặng, chủ gia đình, chứ nhà khác thì chồng chẳng đè đầu cưỡi cổ con dâu chứ? Cô thấu !

Đây cũng là lý do cô từng sợ lấy chồng. Bà mối nào đến cũng hót như khướu: “Cơm nồi to, thịt nồi nhỏ, ăn cho mỡ dính đầy mép!”

Toàn láo! Trừ chị cả cô nấu ăn hào phóng dám cho nhiều mỡ, chứ cô thấy nhà ai ăn dầu mỡ thoải mái cả. Ăn miếng thịt mỡ thì bôi lên môi cho bóng, khoe khắp làng, ba ngày nỡ lau miệng!

Hứa Phượng Liên nghĩ thế nhưng , cô trân trọng nhận lấy quả trứng, cất túi áo.

Giang Kiến Quốc thấy cô cất ăn ngay, khó hiểu hỏi: “Sao em ăn? Ăn nhanh kẻo nguội.”

Hứa Phượng Liên lườm yêu một cái, hừ mũi : “Uổng công ăn cháo chị cả em nấu bao nhiêu ngày nay!”

Thấy Giang Kiến Quốc đỏ mặt, cô mới tiếp: “Chị cả em bảo, lòng đỏ trứng gà chứa cái gì mà lecithin , trẻ con ăn sẽ thông minh. Lát nữa A Cẩm đến, em để dành lòng đỏ cho A Cẩm.”

Sợ vui, cô liếc xéo : “Mấy ngày nay cũng ăn ít cháo của chị em, chắc tiếc rẻ cái lòng đỏ trứng với cháu gái em nhỉ?”

Giang Kiến Quốc sợ cô giận, vội xua tay: “Không, !”

Cậu chỉ là nghĩ đến điều đó thôi.

Nghĩ , trẻ con ăn lòng đỏ trứng sẽ thông minh ư? Thảo nào con gái chị Minh Nguyệt thông minh thế, hóa là do ăn lòng đỏ trứng. Xem giêng cũng bắt mấy con gà con về nuôi. Chờ gà lớn, và Tiểu Liên cưới xong, gà mái già đẻ trứng, lòng đỏ cho con của hai ăn.

Cậu bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Tiểu Liên bế con của họ, đút cho con ăn lòng đỏ trứng. Đến lúc đó lòng đỏ cho con, lòng trắng cho Tiểu Liên!

...

Giang Kiến Quốc và Hứa Phượng Liên đính hôn mấy ngày thì đến đêm 30 Tết.

Khác với hai năm chỉ lác đác vài lén lút thắp hương hóa vàng núi hoang, năm nay trời đổ mưa tuyết lớn. Kể từ đầu đông, mưa tuyết dầm dề hầu như dứt. Lượng nước dồi dào báo hiệu cho dân đại đội Lâm Hà rằng sang năm hạn hán sẽ chấm dứt.

Ba năm lên núi tế tổ đàng hoàng, tế tổ , thể bộ vùng phía nam sông Đại Hà đều xuất động. Trong chốc lát, khắp núi đồi cũng thấy . Ngay cả những việc ở công xã huyện cũng đều trở về.

Vương Căn Sinh cũng về.

Ba năm qua, nhà họ Vương nếu nhờ Vương Căn Sinh thì chắc chắn c.h.ế.t đói. Tiền lương công nhân trong thành phố của cũng chỉ thế, nhưng gan to, dám đầu cơ trục lợi vật tư khan hiếm của xưởng dệt, lén lút đổi lấy ít khoai lang. Dù , ba năm qua cuộc sống của cũng chẳng dễ chịu gì.

Vốn dĩ tiền bạc tích cóp Hứa Minh Nguyệt lột sạch hơn nửa, khó khăn lắm mới kiếm chút đỉnh thì lột sạch sành sanh (cả quần cũng mất) ở núi hoang. Hắn sống sót nhờ tài ăn , dỗ ngọt cô vợ hai và gia đình bố vợ, cộng thêm việc tiếp tục buôn lậu vải vóc mới hồi phục chút vốn liếng.

Hắn thường ngày quen hút m.á.u mấy bà chị trong nhà, nhưng ba năm đại hạn , các chị cũng sống dở c.h.ế.t dở, tất cả sang dựa . Hắn vốn ích kỷ, đến bố đẻ còn chẳng lo. Trước khi Hứa Phượng Lan còn sống, là cô nai lưng nuôi bố chồng. Hứa Phượng Lan mất , bố đành dựa cô con gái cả lấy chồng cùng thôn và cô con gái út lấy chồng thôn bên cạnh.

Hai cô con gái đều là "Voldemort" (kẻ cuồng lo cho em trai/nhà đẻ), tự nhiên thể bỏ mặc bố .

cô chị cả Vương Phán Đệ là kẻ mù quáng vì chồng. Tuy cô mang đồ về cho nhà đẻ, nhưng vì năm xưa gả trong cảnh vẻ vang, nên dù đẻ liên tiếp hai con trai, nhà chồng vẫn ưa cô . Ngày thường cô sai bảo như chong ch.óng, đừng là mang đồ về nhà đẻ, ngược còn chồng dỗ ngon dỗ ngọt để mang đồ từ nhà đẻ về nhà chồng.

Vương lão đầu và Vương lão thái sai bảo con rể cả thì còn khó hơn lên trời.

Gã con rể cả ở nhà còn lười chảy thây, việc gì cũng ỷ Vương Phán Đệ, chỉ cái mồm mép đỡ chân tay, đời nào chịu sang việc cho nhà bố vợ? Hắn ngốc ?

Loading...