Cuốn Vương Ở Thập Niên 60[ Mang Theo Một Xe Vật Tư Nuôi Gia Đình Ở Thập Niên 60] - Chương 111:-------

Cập nhật lúc: 2025-12-29 09:59:48
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồi A Cẩm còn bé, mỗi đến Giáng Sinh đều là do Hứa Minh Nguyệt đóng giả ông già Noel. Vì cô đóng giả quá đạt nên dù A Cẩm lên lớp hai, vốn là một bạn nhỏ dễ lừa, thế mà vẫn bán tín bán nghi về sự tồn tại của ông già Noel.

, cô bé lỡ tay hỏng cái máy tính Macbook của Hứa Minh Nguyệt. Hứa Minh Nguyệt giận, hỏi con: "Con cái máy tính của mua bao nhiêu cây kẹo mút, mua bao nhiêu trang phục game hả?"

Sau khi giá trị cụ thể, A Cẩm buồn bã nhưng chân thành : "Mẹ ơi, con sẽ đền cho một cái máy tính khác..."

Lúc Hứa Minh Nguyệt còn thầm nghĩ: Máy tính đắt như thế, xem con đền kiểu gì? Tiền mừng tuổi của con còn lâu mới đủ!

Ai ngờ A Cẩm nghiêm túc : "Sắp đến Giáng Sinh , con sẽ xin ông già Noel tặng con một cái máy tính y hệt, con cần quà khác nữa..."

Ông già Noel "hàng thật" – Minh Nguyệt: "..."

Vấn đề là bạn nhỏ thực sự chân thành!

Hứa Minh Nguyệt nỡ phá vỡ nguyện vọng của trẻ con, đành : "Ông già Noel chỉ phụ trách phát quà thôi, quản chuyện ốm đau bệnh tật hư hỏng đồ đạc . Nếu con ốm thì rèn luyện thể, phát minh vắc-xin. Giống như chúng tiêm vắc-xin cúm, vắc-xin viêm phổi, hồi nhỏ con tiêm đủ loại vắc-xin , chính là để phòng bệnh đấy."

A Cẩm lập tức : "Vậy lớn lên con sẽ nhà khoa học, nghiên cứu các loại vắc-xin!"

Nghỉ hè mới xem xong Thế vận hội Olympic, con gái lấy huy chương vàng Olympic, Hứa Minh Nguyệt bảo: "Vậy thì con cố lên nhé, lấy huy chương vàng Olympic , hãy nhà khoa học."

Hứa Minh Nguyệt với giọng bình thản, nhưng A Cẩm thì hừng hực khí thế. Trẻ con đúng là dễ dụ.

...

Trở hiện tại, Hứa Minh Nguyệt để A Cẩm ở trong căn nhà núi hoang, dặn con đừng chạy lung tung: "Mẹ mang cái áo gi-lê qua cho thầy Mạnh của con. Thầy quần áo mùa đông, sợ thầy c.h.ế.t rét mất."

Vốn dĩ A Cẩm , nhưng thầy Mạnh sẽ c.h.ế.t rét, cô bé lập tức hiểu chuyện gật đầu: "Mẹ nhanh về nhé."

Hứa Minh Nguyệt hôn lên trán con, bật đèn cắm trại lên, khóa cửa phòng . Ra đến ngoài, cô khóa tiếp cổng lớn và cổng sân, vẫn yên tâm mà dặn với : "Mẹ về ngay đây, con ở ngoan trong phòng, tuyệt đối ngoài, ?"

A Cẩm đệm trong lều xếp gỗ, chơi say sưa ngẩng đầu lên: "Con , ạ!"

Hứa Minh Nguyệt nhanh là nhanh thật. Cô sợ chậm một bước là A Cẩm thể tự biên tự diễn mấy trò nguy hiểm mà cô tưởng tượng nổi.

Cổng trụ sở đại đội đóng, lúc cô đến nơi thì thấy kỹ thuật viên Mạnh đang ôm một cái lò sưởi bằng gốm, ngay ở cổng lớn, đang gì.

Gọi là lò sưởi tay nhưng thực chất là lò sưởi chân, hình dáng như cái giỏ hoa bằng gốm nhỏ, bỏ than củi đặt chân, vùng dùng nó để sưởi ấm.

Cô đưa cái áo gi-lê da sói cho , miệng trách: "Thầy Mạnh, trời lạnh thế về phòng mà ở cổng gì? Gió lùa thế , bệnh cảm cúm mới đỡ một chút, đừng để thổi cho nặng thêm. Đây là cái áo gi-lê da sói , mau mặc , trời lạnh lắm, mau nhà thôi."

Trước khi cô còn nhịn hỏi một câu: "Có phương Bắc các chịu lạnh giỏi lắm ? Mùa đông phương Nam của lạnh đến mức nhỉ?"

Nghĩ cũng đúng, mùa đông phương Bắc âm ba bốn mươi độ, chỗ mới âm sáu bảy độ thì thấm . Cô nhớ hồi đại học từng thấy mấy du học sinh Hàn Quốc giữa mùa đông giá rét mà mặc áo lông vũ dày sụ, vẫn mặc quần đùi! Đó mới gọi là "kháng lạnh" thật sự.

Cô siết c.h.ặ.t áo lông vũ , xỏ tay ống tay áo, vội vàng chạy về phía núi hoang.

Cô đến vội vàng, cũng vội vàng, nán quá một giây. Ném cái áo cho xong là cô hối hả về, cả cả về đến mười phút.

Mạnh Phúc Sinh bóng dáng màu xám của cô dần biến mất trong ánh sáng mờ ảo về phía núi hoang. Anh đóng cửa , cả thế giới như một tấm màn đen khổng lồ bao trùm lấy . Thứ ấm áp duy nhất lúc chính là ấm còn vương của cô chiếc áo da sói đang cầm tay.

Hứa Minh Nguyệt đương nhiên thể ngày nào cũng đưa cơm ba bữa cho Mạnh Phúc Sinh. Lúc bàn chuyện học phí, cô thỉnh thoảng món gì ngon thì mang cho một phần coi như học phí là .

Trước đây cô nhiều nhất là đưa một bữa một ngày, khi vài ngày mới đưa một . Hôm qua đưa hai bữa là vì thấy bệnh. Sáng nay ăn cháo trai cô đưa dị ứng, giờ tinh thần khá hơn nhiều, tự nhiên là để tự lo liệu.

Về đến nhà, thấy A Cẩm vẫn ngoan ngoãn xếp gỗ giường đất, bày trò nghịch ngợm gì, cô mới yên tâm xuống bếp nấu mì.

Lúc nấu mì, cô thỉnh thoảng vọng trò chuyện với A Cẩm. Trẻ con mà im lặng quá hai phút là cô gọi một tiếng để xác nhận con vẫn an trong phòng.

Tốc độ nấu mì của cô cực nhanh. Sườn hầm sẵn để trong gian xe, còn một hũ sốt thịt băm cà chua. Mì luộc xong, chỉ cần múc một muỗng sốt thịt thơm phức rưới lên , thêm hai miếng sườn là đủ ngon tuyệt hảo.

Hai con ăn tối ngay trong bếp. Ăn xong, nhân lúc trời tối hẳn, cô tranh thủ cùng A Cẩm rửa mặt, đ.á.n.h răng, ngâm chân, sớm chui căn phòng ấm áp chơi đùa.

Buổi tối tiện dạy toán bàn tính, dù đèn cắm trại thì ánh sáng vẫn đủ để sách. Ba việc duy nhất thể là đ.ấ.m chân, kéo giãn cơ thể và tập động tác bơi bướm cạn. Đợi xong mười tổ động tác, cô ôm Tiểu A Cẩm lòng, vuốt ve đầu con và kể chuyện khi ngủ.

Lúc ngủ, A Cẩm thích nhẹ nhàng vuốt đầu, hoặc nhất định rúc mặt lòng bàn tay Hứa Minh Nguyệt mới chịu ngủ, dường như cô bé mới cảm nhận nhiều tình yêu thương hơn.

Không cảnh đơn khiến con bé thiếu cảm giác an , mà tí tuổi đầu thích hỏi: "Mẹ ơi, yêu con ?"

Mỗi câu hỏi , Hứa Minh Nguyệt dù chút mất kiên nhẫn nhưng nào cũng trả lời: "Yêu, yêu, yêu chứ! Mẹ yêu cục cưng của thì còn yêu ai?"

Có lúc A Cẩm hỏi: "Mẹ ơi, nếu con rơi xuống nước, sẽ ăn chuối ăn táo ?"

Lần nào Hứa Minh Nguyệt cũng cạn lời, đáp: "Mẹ sẽ đút cho con ăn một quả chuối , để con sức bơi thêm hai ngàn mét nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuon-vuong-o-thap-nien-60-mang-theo-mot-xe-vat-tu-nuoi-gia-dinh-o-thap-nien-60/chuong-111.html.]

Thực Hứa Minh Nguyệt cảm nhận sự bất an thi thoảng xuất hiện của con, điều duy nhất cô thể là đáp con một cách tích cực.

Mới chớm tối mà núi hoang tối đen như mực. Bên ngoài chỉ lạnh, gió đông còn rít gào như tiếng than, như hiệu ứng âm thanh trong phim kinh dị. Trong đêm vắng vẻ thế , dù gan Hứa Minh Nguyệt lớn đến cũng khỏi rùng , ôm c.h.ặ.t lấy A Cẩm.

A Cẩm ngủ nhanh. Mới hơn sáu giờ, chuyện kể một nửa thì cô bé ngáy khò khò như heo con. Chỉ còn tiếng gió rít ngoài cửa sổ, mở to mắt trần nhà tối om, tài nào ngủ .

Cô lấy điện thoại ( thể sạc xe) nhưng chẳng tí sóng nào. Trong máy chỉ vài ứng dụng học tập A Cẩm tải về, kể chuyện, đường thi hoặc chơi game offline, ngoài chẳng gì khác.

Lướt điện thoại một lúc thấy chán, cô cất gian lấy sách . Sách cô mang theo là sách học của A Cẩm, chỉ năm sáu cuốn tiểu thuyết nhưng là phiên bản dành cho thiếu nhi.

Cứ thức chòng chọc đến bảy tám giờ, cô mới mơ màng ôm A Cẩm ngủ .

Cô thuộc kiểu tối ngủ, sáng dậy. Động lực duy nhất để rời giường là tinh thần trách nhiệm của một "", dậy bữa sáng cho A Cẩm.

A Cẩm ngủ sớm nên dậy cũng sớm. Sáu giờ sáng cô bé đúng giờ tỉnh giấc. Nằm trong chăn mà m.ô.n.g như mọc gai, ngọ nguậy trái nhưng dám đ.á.n.h thức . Sau đó nổi nữa, cô bé nhẹ nhàng bò dậy, tự giác cầm đồng hồ đếm ngược, dựa lưng tường, hai tay giơ ngược lên áp sát tường, tập động tác bổ trợ bơi ngửa.

Con bé im lặng tập kéo giãn suốt hai mươi phút, đó mới rón rén bò xuống giường đ.á.n.h răng.

Lúc thực Hứa Minh Nguyệt tỉnh, chỉ là nhắm mắt động đậy thôi. lo con im ắng quá chắc chắn là đang bày trò, nên dù buồn ngủ cũng gọi với: "A Cẩm?"

Đánh răng xong, A Cẩm đang một t.h.ả.m chống ẩm trong lều chơi sách nam châm, tiếng liền đáp: "Mẹ ơi, con ở đây !"

Hứa Minh Nguyệt thấy con vẫn an ở bên cạnh mới nhắm mắt , ngái ngủ dặn dò: "Đừng chạy lung tung, ?"

A Cẩm dáng lớn gật đầu: "Con , bên ngoài sói!"

Mãi đến khi trời sáng hẳn, cô bé mới cầm sách mái hiên, ôm quyển "Nhật hữu sở tụng" và đồng hồ đếm ngược, bắt đầu bài buổi sáng hàng ngày.

Hứa Minh Nguyệt tiếng bài của A Cẩm đ.á.n.h thức. Cô thật sự dậy, nhưng cô thể nhịn ăn sáng chứ A Cẩm thì . Đành lồm cồm bò dậy, nấu qua loa cho A Cẩm bát mì, rưới sốt thịt nấm hương lên cho con ăn.

Vốn định chuẩn xong cho con thì chui chăn ngủ tiếp, nhưng dậy thì tỉnh ngủ luôn, đành ăn cùng con.

Ăn xong, cô vớt chỗ mì còn bát gốm, rưới thêm ít sốt thịt nấm hương thơm nức, mang sang trụ sở đại đội.

Cổng nhà đều đóng c.h.ặ.t, duy chỉ cổng trụ sở đại đội là mở toang. Ở cửa một đang : tóc chải gọn gàng, râu cạo sạch sẽ, da mặt trắng như tuyết, mũi cao thẳng, ánh mắt thâm thúy. Một gương mặt trắng trẻo, điển trai đến mức ngỡ ngàng.

Ngôi làng hẻo lánh đột nhiên mọc một " tiên t.ử" thế ? Cảm giác thật khó tả.

Hứa Minh Nguyệt còn tưởng nhầm, kỹ đàn ông làn da trắng bệch như tuyết , bên trong đại đội bộ tối om.

Ở đây điện, nhà của địa chủ Giang xây lâu năm, ngói xanh tường gạch, bên trong xà ngang cột , đường lát đá xanh. Cả gian nhà chính sâu rộng, ngay cả giếng trời cũng sâu hun hút. Khi ánh sáng, từ ngoài chỉ thấy một màu đen kịt.

đàn ông mảnh khảnh, ốm yếu nhưng cực kỳ trai mặt, lúc mới nhận quần áo , chút chắc chắn gọi: "Thầy Mạnh?"

Lần thầy Mạnh nở nụ , cô cuối cùng cũng rõ.

Khóe môi nhếch lên một nụ nhạt, thực sự giống như mặt hồ băng tuyết, như một yêu tinh tuyết sinh từ trong hồ.

Cô ngẩn ngắm một lúc, thôi, cuối cùng đưa bát mì trong tay : "Mì mới nấu buổi sáng, đông một chút ."

"Cảm ơn." Giọng trầm ấm, vang lên như tiếng đàn cello, êm tai: "Cảm ơn cái áo gi-lê của cô, mặc ấm lắm."

Anh từng tưởng rằng sẽ qua khỏi mùa đông giá rét , nhưng thế giới dường như vẫn còn những điều , những con bụng. Họ giống như tia sáng trong thế giới tăm tối, khiến lưu luyến, gắng gượng thêm chút nữa.

Giống như dòng sông Trúc T.ử giữa băng tuyết mùa đông, giống như nụ rạng rỡ nhiệt tình của A Cẩm, và giống như tình yêu thuần khiết mà phụ nữ mặt dành cho con .

"Thời gian qua phiền cô nhiều ." Cuối cùng cũng thể giao tiếp như một bình thường, chứ còn khép kín như , miệng cạy cũng mở như con trai ngậm miệng.

Mắt Hứa Minh Nguyệt vẫn rời khỏi mặt , nhưng miệng buột những lời khách sáo theo thói quen: "Ôi dào, phiền gì ? Tiện tay thôi mà, là thầy giáo của A Cẩm, giúp đỡ là chuyện nên ."

Vốn dĩ Hứa Minh Nguyệt định về, nhưng nghĩ ngợi một chút, vẫn nhịn chỉ mặt hỏi: "Thầy Mạnh, là... con lai ?"

Ánh mắt đang nhạt của Mạnh Phúc Sinh bỗng chốc tối sầm , như chìm đầm sâu thấy đáy. Anh rũ mắt im lặng, đó cô thật sâu, một lúc lâu mới khẽ gật đầu: " ." Rồi bổ sung thêm: "Một phần tám."

Hứa Minh Nguyệt gật đầu hiểu rõ.

Thầy Mạnh tóc đen mắt đen, nhưng đường nét ngũ quan vẫn lộ chút bóng dáng lai tây, quá mức lập thể và sâu sắc.

Thư Sách

Cuối cùng cô cũng hiểu vì đây thầy Mạnh luôn để râu ria xồm xoàm che kín mặt, trừ đôi mắt và cái mũi thì chẳng thấy gì. Gương mặt ở cái thời đại quá mức bất lợi.

quanh thấy ai, mới hạ giọng : "Trước đây để râu là đúng đấy. Sau cứ nuôi râu , nếu ai hỏi tới thì cứ bảo tổ tiên dòng m.á.u dân tộc thiểu ."

Nghe , đôi mắt thoáng chốc tràn đầy ý . Dưới nền tuyết trắng, nụ thanh khiết, mang theo chút cảm giác ốm yếu, mong manh, đến mức phạm quy.

Loading...