CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 66: Đừng giả vờ. Yên Quân Minh x Chu Nịnh.

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:32:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Nịnh nín thở, bất ngờ.

 

Anh còn đến tìm cô ? Không vui mừng vì cắt đứt , tìm tình mới ?

 

Hai một lát, cô xoay phòng, khoác áo ngoài xuống.

 

Đến cổng, đàn ông mỉm nhạt, dụi tàn t.h.u.ố.c thùng rác cách đó vài mét, kéo cổ áo, cởi nút, đưa tay kéo cô áp sát đầu xe, nghiêng đầu hôn cô.

 

Chu Nịnh cảm thấy đầu óc nóng bừng, cả chao đảo, nhưng nhanh lấy bình tĩnh, đưa tay đẩy .

 

Yên Quân Minh mở mắt, cô.

 

Chu Nịnh khẽ : “Chia tay , Yên. Đừng hôn bậy bạ.”

 

“Chia tay khi nào?”

 

“Ngày em từ thành phố Lãm về Bắc Kinh.”

 

Yên Quân Minh tiến gần, cô xoay tránh, : “Đã chia tay nhiều ngày như tìm bạn gái, sợ chạy mất ? À mà nhỉ, bạn gái thì một giây cũng chẳng thiếu, sợ gì mất một .”

 

Yên Quân Minh xoay , nâng mặt cô lên: “Đừng náo loạn nữa, xuống máy bay, mười bảy tiếng, mệt .”

 

Cô nhíu mày, chuyến công tác dài ? Anh mới về thật ?

 

“Ai náo loạn với chứ? Nếu thừa nhận đó, thì hôm nay em chính thức với , chia tay nhé, Yên.”

 

Yên Quân Minh hít sâu một , khẽ thở dài: “Tại ?”

 

“Anh tại ?” Chu Nịnh bật . “Chẳng em ? Vì tiểu thư đây chơi chán , định , chơi cùng nữa.”

 

Yên Quân Minh xoa nhẹ thái dương, tay đút túi quần, đối diện cô, môi mím .

 

Chu Nịnh khoanh tay, qua bên cạnh : “Không vẫn thế ? Đến thì đến, thì , chỉ chơi đùa thôi. Giờ bày cái vẻ lưu luyến buông gì? Ngay cả em còn níu kéo .”

 

Yên Quân Minh cô chăm chú, lời nào.

 

Chu Nịnh thật sự hiểu. Anh rõ ràng chỉ là chơi đùa, từ đầu đến cuối đều là như . Chỉ là, cô chơi lâu thật lòng kéo dài mãi, nhưng thì . Đã là chơi thôi thì đổi chẳng dễ dàng hơn ?

 

Yên Quân Minh thong thả bước tới, nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía . Cô vùng vẫy, nhưng siết chặt hai tay cô , để cô nhúc nhích.

 

Sau đó, hôn nhẹ lên má cô, giọng trầm thấp, dịu dàng: “Sao ? Em mới bao nhiêu tuổi mà nhà giục lấy chồng?”

 

Cô ngửa đầu, nhạt: “Không thể là tự em ? Em nữa thì em tự xử lý , cần với .”

 

Cô cố gắng gỡ tay : “Yên Quân Minh, đừng giả vờ nữa ? Em mới xoá WeChat của hôm nay thôi. Anh liên lạc với em nửa tháng trời, vì đang suy nghĩ xem nên chia tay dứt khoát ? Dù gì cũng chỉ là chơi thôi, sẽ cưới em mà.”

 

Yên Quân Minh từ từ nhíu mày , vẫn đáp lời.

 

Chu Nịnh thấy , chỉ nhạt, ngừng giằng co, thở dài: “Thôi thì thẳng . Ban đầu em cũng chỉ chơi đùa, nếu thì chẳng vội vã lấy WeChat của , chủ động tán tỉnh, mới hai ngày dính lấy . lẽ trình độ của quá cao, em chẳng phân biệt chơi đùa giỏi thật sự đối với em, thành chút nỡ. nếu ý đó, thì thôi . Em thật sự sẽ dây dưa , càng giống kiểu của cũ Tịch Khiên, đòi chia tay còn hỏi xin phí chia tay, thậm chí ép buộc . Em , yên tâm.”

 

Tuyết rơi nhè nhẹ, cả bầu trời trắng xoá.

 

Trước cửa biệt thự, chỉ còn tiếng gió. Chu Nịnh động đậy, cũng , hồi lâu, cô nhịn hỏi: “Nửa tháng qua, suy nghĩ kết quả gì ? Không cưới, cũng chia tay?” Cô khẽ: “Anh mâu thuẫn thật đấy. Chỉ là chơi đùa thôi mà, nỡ chứ? Anh Yên chỉ cần vẫy tay là khối cô gái tự nguyện lao lòng. Đi ôm khác , thật đấy. Buông em .”

 

Yên Quân Minh đưa tay lấy một món đồ trong chiếc túi giấy đặt mui xe, nhét túi áo khoác của cô.

 

Chu Nịnh rút , mở hộp, thấy bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

 

Yên Quân Minh cầm chiếc nhẫn, từ từ đeo ngón giữa bàn tay của cô. Nếu ý khác, thì đáng lẽ đeo tay trái mới đúng.

 

ngừng , , đó tháo nhẫn , đặt trong hộp.

 

Yên Quân Minh nhíu mày, cô.

 

Chu Nịnh mỉm . Anh sẵn sàng lấy một chiếc nhẫn đắt tiền để dỗ cô , nhưng sẵn lòng dùng nó để cầu hôn.

 

Ừ, cô hiểu thế nào là “vô địch vũ trụ” trong chuyện lăng nhăng .

 

Hai trong giây lát. Cuối cùng, Yên Quân Minh buông cô , cởi áo khoác của khoác lên vai cô, xoay lấy t.h.u.ố.c từ trong túi, dựa mui xe châm lửa, lặng lẽ hút.

Cố Diệp Phi

 

Chu Nịnh vốn định , nhưng đột nhiên choàng áo lên , cô đầu thấy vẫn định rời , nhất thời .

 

Cô định trả áo cho , nhưng giọng khàn khàn: “Cứ mặc , hoặc khoác .”

 

Nói xong, Yên Quân Minh biểu cảm rối rắm của cô, khẽ .

 

đúng, suy nghĩ nhiều. Suốt nửa tháng công tác, cứ nghĩ rằng chia tay thì chia tay thôi. hiểu , mỗi tan về nhà, ăn cơm một , thiếu sự bông đùa của cô, thấy chẳng còn thú vị gì. Anh chợt nhớ đến dáng vẻ đáng yêu của cô khi nếm thử món canh trong bếp.

 

Mỗi sáng tỉnh dậy, cô ôm chặt lấy như bạch tuộc. Mỗi ngày WeChat đều trống rỗng, chẳng tin nhắn chúc buổi sáng buổi tối nào từ cô, cũng chẳng còn những cuộc gọi video khi cô chán. trong nửa tháng đó, trang cá nhân của cô xuất hiện liên tục. Cô bar, club, vui vẻ bên bạn bè, thậm chí cả bóng dáng đàn ông.

 

Càng , càng chịu nổi, càng nhớ cô hơn.

 

Đã hơn một năm , từng ở bên ai lâu như . Dù chia tay tái hợp nhiều , nhưng thật sự mỗi đều là vì nỡ nên mới .

 

Anh quen với việc cô thi thoảng xuất hiện trong cuộc sống của .

 

… cưới ?

 

Yên Quân Minh gõ tàn thuốc, khẽ thở dài, nheo mắt .

 

Cưới, thật sự từng nghĩ đến, ít nhất là trong vài năm tới.

 

Chu Nịnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên trong bộ âu phục, trời tuyết thế chắc chắn sẽ lạnh. Cô : “Có gì thì , thì em đây.”

 

Cô cởi áo khoác trả cho , nhưng kéo lòng.

 

Yên Quân Minh khoác áo cho cô, cúi xuống hôn cô, dịu dàng c.ắ.n mút đôi môi cô.

 

Chu Nịnh cau mày.

 

Ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô: “Nịnh Nịnh.”

 

“Gì đây?”

 

Anh bật khẽ: “Anh đúng là tệ, nhưng nỡ rời xa em, thích em nhiều lắm.”

 

Chu Nịnh nhíu mày sâu hơn.

 

Ngón tay lướt qua môi cô: “Nhất định cưới ? Cưới để gì? Chúng thế ?”

 

Chu Nịnh nheo mắt, đó bật : “Yên Quân Minh.”

 

Yên Quân Minh siết c.h.ặ.t t.a.y ôm cô: “Đoạn Dật giờ cưới em ?”

 

“Nhắc gì? Nếu tại , giờ em cần cưới. Chỉ là gia đình đang giục, em cũng thật lòng thích , nên mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Nếu từng nghĩ về tương lai, em phí thời gian thêm nữa. Dù em chơi bời thế nào, cũng chơi mãi. Sớm muộn gì em cũng sẽ cưới, nhưng với một kết hôn như thì cần thiết nữa.”

 

Yên Quân Minh ngẩng đầu bầu trời tuyết rơi trắng xoá.

 

Chu Nịnh mỉm , nhét chiếc nhẫn và áo khoác tay , thật sâu, bước nhà. Cô qua khu vườn, lên lầu, nhanh đèn ở ban công phòng cô tắt.

 

Yên Quân Minh trong tuyết hút hết điếu thuốc, chằm chằm phòng cô. Hút xong, dụi tàn t.h.u.ố.c chân, cầm lấy áo và hộp nhẫn, về xe.

 

Chu Nịnh trong bóng tối, tài nào chợp mắt . Cô cứ nghĩ tiếng xe lẽ gió tuyết lấn át, nhưng thật , lúc chiếc xe rời , còn ánh đèn pha chiếu qua kính nữa, ánh sáng trong phòng cô cũng tối chút ít. Giữa tiếng gió tuyết, cô vẫn tiếng động cơ xe khởi động.

 

Cô bật , ôm chiếc gối che lên đầu.

 

Người đàn ông , lẽ thật sự thích cô một chút. Trông như chẳng nỡ buông tay, nhưng dù nỡ, tình cảm đó cũng đủ để khiến nhượng bộ, càng đủ để kết hôn.

 

, một chơi bời nhiều năm, gần như tư tưởng kết hôn, thể dễ dàng vì một mà d.a.o động?

 

Tình cảm của chỉ là tạm thời, chỉ là quen với việc một phụ nữ bên hơn một năm nay rời mà thôi. Dù cô cũng là yêu lâu nhất của . Có lẽ trong mắt , cô cũng khác những đây đôi chút, bằng chẳng cùng cô chia tay tái hợp nhiều cảm thấy phiền.

 

thích cô đến mức thể chịu nổi khi cô rời xa, và cô cũng đủ quan trọng để khiến đầu.

 

Có lẽ chỉ cần vài ngày quen với điều , nhanh thôi, ôm một khác.

 

Chu Nịnh nhắm mắt, bật nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-66-dung-gia-vo-yen-quan-minh-x-chu-ninh.html.]

 

lẽ vì đây là mối tình đầu tiên kéo dài lâu đến , là đầu tiên cô thật lòng yêu một . Bây giờ thật sự chia tay, thấy rõ thái độ của , cô vẫn mất ngủ.

 

Giữa đêm, cô bật dậy, mở nhạc, một lặng lẽ quanh nhà, những dấu vết còn sót của .

 

Phải rằng, Yên Quân Minh là chịu chi cho phụ nữ. Trong năm qua, tặng cô ít quà, từ quần áo, trang sức, nhẫn kim cương, đủ thứ đời. Ngay cả một căn nhà tên cô cũng tặng, dù cô bao giờ ở đó.

 

Vì cô thiếu tiền, cần gì từ . Điều cô thích là vẻ ngoài điển trai của , sự lãng mạn và cách tán tỉnh đầy mê hoặc. Chỉ duy nhất vì tiền.

 

quà của , cô nhận hết, khách sáo trả . Dù , căn nhà chỉ dùng nơi hẹn hò của hai , cô chẳng sắp xếp gì mang tính cá nhân ở đó cả.

 

Thế nên, nghĩ rằng mỗi cô ghen, tặng một món quà là cô sẽ vui vẻ. Còn khi cô chia tay, chỉ cần đưa một chiếc nhẫn là thể dỗ cô .

 

Cô cần nhẫn ? Người kết hôn chỉ thiếu một chiếc nhẫn thôi ? Thế nên tặng nhẫn?

 

Hừ.

 

Nếu thật sự kết hôn, cần cầu hôn, cần nhẫn. Chỉ cần kéo cô đăng ký là .

 

Thế là đủ .

 

ngâm nga bài hát, ngắm từng món đồ tặng. Mắng là đồ tệ bạc, nhưng cũng mắng chính là tự tự chịu. Cô rõ ràng , nhưng vẫn chủ động lao .

 

Ừ thì .

 

Dọn dẹp xong, cô vẫn ngủ , bèn bật nhạc piano, tự xuống chơi vài bài. Chơi đến lúc trời mờ sáng, cô nhận cuộc gọi từ ban quản lý toà nhà. Họ báo rằng hàng xóm khiếu nại cô suốt đêm ồn, suýt nữa khiến tự tử.

 

Chu Nịnh: “…”

 

Cô lặng vài giây, rời khỏi đàn, khẽ ho một tiếng xin . Sau đó, cô về phòng xuống.

 

Ngủ một mạch đến tận chiều, cô mơ thấy Yên Quân Minh cầu hôn . Trong mơ, rằng nếu cô kết hôn thì cứ kết hôn thôi, vì thể thiếu cô, thể rời xa cô.

 

Tỉnh dậy, trời xế chiều, bầu trời vẫn xám xịt.

 

Chu Nịnh quanh phòng, khẽ: “Chắc điên .”

 

Lặng một lát, cô định bụng xem tối nay nên ngoài ăn nấu mì gói. lúc , cô nhận một tin nhắn từ gia đình, bảo cô ngày mai về nhà ăn cơm.

 

Dạo gần đây, mỗi ăn cơm ở nhà là bàn chuyện yêu đương của cô. Cả nhà đều phản đối cô qua với Yên Quân Minh, lúc nào cũng giới thiệu ai đó cho cô, nào là con trai ông chú , ông bác nọ.

 

Chắc mai đến nhà khách.

 

Chu Nịnh tin nhắn, một lúc lâu vẫn động đậy.

 

Chia tay thì chia , như gia đình mong . ít nhất cô cũng cần vài ngày để hồi phục.

 

, cô cũng thật lòng yêu . Giờ đây trái tim cô tan nát, vỡ vụn.

 

Cô vùi mặt gối, cáu kỉnh ném điện thoại sang một bên, trả lời tin nhắn.

 

Qua một lúc lâu, điện thoại rung. Một nhóm bạn trong giới nhắn rủ cô ngoài chơi.

 

Chu Nịnh lồm cồm bò dậy tắm. Sau đó cô lười biếng nấu một tô mì thanh đạm ăn tạm, về phòng trang điểm.

 

Dù trời lạnh, cô vẫn mặc một chiếc váy hai dây đính sequin bên trong áo khoác, đôi cao gót mảnh bảy tám phân, ngoài.

 

Đến một hộp đêm khá nổi ở phía Bắc thành phố, cô bước tìm chỗ của bạn bè. Trên đường , cô va một đàn ông trông quen.

 

Là bạn của Yên Quân Minh, thường cùng uống rượu, cô gặp vài .

 

Nhìn thấy , tim cô bỗng thắt . Quả nhiên, hỏi: “Sao hai đến cách thế ?” Anh chỉ về phía một chiếc bàn.

 

Chu Nịnh theo, thấy Yên Quân Minh đang dựa ghế sofa, xung quanh là một nhóm đàn ông. Anh dang tay khoác lên lưng ghế, tay kẹp điếu thuốc, làn khói lượn lờ, tay cầm ly rượu đặt đầu gối.

 

Dáng vẻ quen thuộc, bất cần, ngang ngạnh, nhưng lười biếng, hờ hững.

 

Như cảm nhận ánh mắt, đầu về phía cô.

 

Cùng lúc đó, Chu Nịnh lập tức mặt , tìm đến chỗ bạn bè. Nhóm bạn cô cũng đàn ông đó, nhưng cô chẳng bận tâm. Vừa xuống, cô cởi áo khoác, để lộ chiếc váy hai dây lấp lánh, cầm lấy ly rượu.

 

Người đàn ông bên cạnh nâng ly cụng với cô, cô khẽ gật đầu, uống cạn một .

 

Người là một công tử ăn chơi tiếng, khác gì Yên Quân Minh. Họ Nghiêm, tên Nghiêm Đạc, nhưng sự nghiệp bề thế như Quân Đình của Yên Quân Minh. Anh Bắc Kinh, thuộc tầng lớp giàu mới nổi, gia đình trong ngành giải trí.

 

Dạo , hai gia đình họ đang hợp tác sản xuất một dự án phim. Nghiêm Đạc trò chuyện qua loa với Chu Nịnh về vấn đề tài chính trong dự án.

 

Chu Nịnh vắt chân, tay cầm ly rượu đặt đầu gối, lắng , thỉnh thoảng cụng ly, nhấp một ngụm.

 

Dù ngày thường cô chơi bời, nhưng trong công việc, cô vẫn chú tâm. Dù , cô cũng sống dựa chính , kiếm tiền chẳng lẽ tiêu tiền đàn ông ? Cô thích như , cảm thấy tiêu tiền của đàn ông chẳng vui vẻ gì.

 

Diêm Đạc nửa chừng, bất ngờ trêu cô: “Tửu lượng quá đấy, nhưng cẩn thận, đang chuyện tiền bạc đó.”

 

Chu Nịnh bật : “Làm gì, còn định ngăn cấm ?”

 

Người đàn ông đối diện , ánh mắt thoáng nét khó lường, cô: “Dù cũng là doanh nhân, mà cũng là đàn ông.”

 

Chu Nịnh liếc , đầy ẩn ý, nghiêng , cầm ly rượu tiến gần . Nụ của cô như một con cáo nhỏ, ranh mãnh quyến rũ: “Người đàn ông thể chuốc ngã , đều là ai, nên sẽ uống. Còn nếu chủ động uống, nghĩ thể nắm sợi tóc nào của ? Hửm, Nghiêm?”

 

Người đàn ông nheo mắt, bật : “Thật ?”

 

Anh đưa tay lên eo cô, đỡ cô ngay ngắn .

 

Ly rượu trong tay Chu Nịnh nghiêng , một chút rượu rơi cổ áo sơ mi của .

 

Anh khẽ xuýt xoa, lạnh mà buộc rụt tay .

 

Chu Nịnh bật .

 

Ở bàn đối diện, đá nhẹ chân Yên Quân Minh, mỉm hất cằm, hiệu cho cảnh tượng thấp thoáng tiếng và ánh sáng .

 

Thực , Yên Quân Minh luôn dùng ánh mắt thoáng qua để quan sát. Bao nhiêu , bao nhiêu ly rượu cô uống, hai càng càng gần, đều thấy.

 

Thậm chí, bàn tay của đàn ông chạm đến eo cô.

 

để chạm, nhưng vẫn tươi, thậm chí còn nháy mắt.

 

Yên Quân Minh gõ gõ tàn thuốc, đưa điếu t.h.u.ố.c lên môi, rít một thật sâu, thở một làn khói dài. Anh theo dáng cô khẽ lắc lư về phía nhà vệ sinh, dậy.

 

Chu Nịnh đang thoa thêm son, khỏi nhà vệ sinh gọi điện thoại. Kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu lên, cô thấy dựa tường, đang hút thuốc. Cô mỉm , vẫy tay chào: “Hi, Yên.”

 

Giọng Yên Quân Minh trầm thấp: “Định ?”

 

“Ừ.”

 

“Đi ?”

 

“Đi .”

 

“Giữa đêm gì?”

 

: “Không đàn ông nuôi, chẳng chăm chỉ hơn ?”

 

“Làm gì?”

 

“Nghiêm Đạc kéo theo một nhà đầu tư, em uống một bữa để kiếm chút tiền về.” Cô vén tóc, khẽ, xoay định .

 

Yên Quân Minh nắm lấy tay cô, kéo cô .

 

Đôi giày cao gót của cô khẽ nghiêng, cô ngã lòng , nhíu mày: “Anh Yên.”

 

Anh cúi đầu, từ tốn : “Ý đồ của , em ? Còn gặp nhà đầu tư giữa đêm thế ? Gặp ở ? Khách sạn ?”

 

Cô bật , ngẩng đầu, khẽ cong đôi môi đỏ: “Liên quan gì đến hả Yên? Tối qua ngủ với ai còn quản , huống chi là tối nay. Chúng chia tay hai mươi ba tiếng mà.”

 

Yên Quân Minh cô đăm đăm.

 

Loading...