CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 47: Không nuôi.

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:19:15
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yên Hàm kinh ngạc .

Tịch Quyền nâng mặt cô lên, “Anh em nhiều , em và gì, nhưng…”

Yên Hàm nhướng mày.

Tịch Quyền thở dài nhẹ: “Vào thời điểm mối quan hệ của chúng bình thường nhất, Phương Hàm Sanh xuất hiện, em quen . Ngoài việc em yêu , thẳng ,” nhẹ, “Anh phù hợp với em hơn ở mặt.”

Yên Hàm cau mày, định , nhưng một lúc bắt đầu từ .

Tịch Quyền hôn cô một cái, xoa xoa má cô, “Anh thích em, em tin, nhưng thích em là thật, trong lòng em đều hiểu rõ. Vì , mới nghĩ, em gọi điện cho là vì , với em cũng giống , đôi khi em cũng cảm thấy thật sự hơn ?”

“Em… em thật sự gọi cho ai, chỉ một quen.” Yên Hàm hít mũi, mắt ươn ướt. “Nếu em thích khác, tại em thích trong ba năm qua? Anh em thích đến mức nào ?”

Tịch Quyền ôm cô lòng, “Xin .” Giọng khàn khàn, “Dù em thích , vẫn là một mối đe dọa lớn.”

Giọng Yên Hàm nghẹn, kèm theo tiếng mũi, “Thật yên tâm về em ? Mỗi em với , chỉ mà thôi, nhưng vẫn yên tâm ? Sao rõ cho em?”

Tịch Quyền cô chăm chú.

Yên Hàm mới nhớ tối hôm mới nhắc đến Phương Hàm Sanh, lúc đó cũng tỏ ghen tuông và nghi ngờ, nhưng lúc đó cô giải thích gì, cô nghĩ giải thích xong sẽ yên tâm, nhưng rõ ràng là yên tâm.

, “Nếu yên tâm, thì em sẽ gọi cho . Em thật sự chỉ coi là bạn, cũng chặn em , quấy rầy em nữa, bây giờ gặp chỉ là bạn thôi.”

Nói xong, thấy trong mắt hiện lên sự mệt mỏi và áy náy, cô thẳng mắt chớp mắt.

“Em tin thích em lắm, mật gì cả, còn cách, bởi vì đây bao giờ để ý đến em,” cô nhỏ, “Không em lòng đổi , em đang cân nhắc khác.”

Tịch Quyền thở dài một tiếng, siết chặt vòng tay ôm lấy cô.

Yên Hàm đặt cằm lên vai , ngẩn ngơ dựa , nhúc nhích, thất thần.

Họ giống như đang chờ đợi .

Đều nghi ngờ đối phương yêu .

Cô chớp mắt, đầy bất lực khép mắt , cúi mặt xuống.

Tịch Quyền khẽ thì thầm bên tai cô: “Xin em, khi xưa đồng ý chuyện kết hôn, nhưng chỉ là lời suông, thật sự nghiêm túc cùng em sống trọn quãng đời về .” Nếu , ba năm qua, đến một câu cô cũng chẳng dám . Thậm chí mối quan hệ gần gũi nhất của họ là thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu.

Anh mấy năm qua vẫn giữ dáng vẻ việc công tư phân minh, khiến cô dám tin rằng thật sự điều luôn mong .

Tịch Quyền ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Là của . Ngay từ đầu của . Xin em.”

“Em vẫn quá ngây thơ, nghĩ chuyện quá đơn giản. Đêm qua đúng là mật thật. Nếu thế với phụ nữ khác, chúng lẽ ly hôn .”

“…” Anh bật khẽ.

Yên Hàm vươn tay ôm lấy : “Xin .”

Tịch Quyền thở dài, ôm chặt cô, hôn một cái cọ nhẹ: “Sẽ chuyện đó . Nếu em thật sự ý gì, sẽ nghĩ ngay rằng chuyện gì đó mới xảy cảnh đó, chứ vô thức nghi ngờ em.”

“Vậy là do em giải thích rõ ràng.”

Tịch Quyền nâng mặt cô lên. Gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh như hồ nước khẽ gợn sóng, đến nao lòng.

Yên Hàm bối rối, nhắm mắt .

Ngay giây tiếp theo, cô cảm nhận một nụ hôn đặt xuống mí mắt.

Trái tim cô như mềm nhũn , khóe môi bất giác nhếch lên. Đến một khoảnh khắc nào đó, cô dường như thật sự xác định rằng đàn ông thực sự, thực sự yêu cô.

Không cần nghi ngờ nữa, cũng chẳng bất an.

“Vậy… , cuộc họp ? Đã gần mười một giờ .”

“Anh dời sang chiều .”

“Vậy bây giờ định gì? Người cũng thăm, việc gì nữa.”

Tịch Quyền kéo cô qua, xuống ghế sô pha bên cạnh, ôm cô lòng: “Ở bên vợ, ba vợ khỏe, vợ yên lòng.”

Yên Hàm ngại ngùng . Cảm giác buồn bực và mệt mỏi đan xen cú điện thoại đường tan biến sạch.

, “Tối nay em về . Em định ở nhà mấy ngày.”

“Vẫn ly ?” Anh nhướng mày.

Yên Hàm đẩy một cái: “Anh , em yên tâm ba em. Chờ ông khỏe hơn em sẽ về.”

“Vậy chồng em cũng quyền ở chứ?”

“…”

Yên Hàm , ngừng: “Cũng , nếu yên tâm, sợ cô tiểu thư nhà lơ là mà đổi ý lấy khác.”

Tịch Quyền siết chặt cô trong lòng: “Tối nay tan sẽ .”

“Ừm, dù từ khu trung tâm về đây cũng khác gì về vùng ngoại ô .”

“Ừ, hảo.”

“…” Yên Hàm vui vẻ hẳn lên, ánh nắng bên ngoài, đột nhiên nhớ một chuyện: “Em… em cái đó…”

“Hửm?”

Cô do dự một chút, thôi: “Không gì.”

Tịch Quyền theo ánh mắt cô ban công, nơi một lớp nắng mỏng. Hiểu , hỏi: “Khu phía Nam tuyết ?”

đúng đúng!”

Anh nhếch môi: “Vậy nợ em hai ngày . Khi nào tuyết, sẽ đắp cho em.”

đúng đúng!” Yên Hàm ngượng ngùng ôm lấy cổ , giấu nụ .

Tịch Quyền ngửi thấy hương sữa thoang thoảng cô, cảm giác mệt mỏi một đêm ngủ cũng dần tan biến.

Không tại khu phía Nam thành phố, thời tiết luôn khác khu phía Bắc. Ở đây mãi tuyết.

Yên Hàm xem dự báo thời tiết, lúc nào cũng sẽ tuyết nhỏ, nhưng cuối cùng đổi, ngay cả tuyết nhỏ cũng chẳng thấy .

Mãi đến thứ năm, sức khỏe của Yên Quảng Hành dần định. Hôm , nhà họ Tịch tổ chức một bữa tiệc vì sinh nhật của Tịch Khai Nham, nên Yên Hàm mới khu phía Bắc thành phố.

Sáng sớm ăn sáng xong ở nhà họ Yên, hai lên xe đến căn nhà cũ của nhà họ Tịch ở phía Bắc.

Nhìn lớp tuyết tích đường, rõ ràng mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, hôm nay đắp một tuyết cũng thành vấn đề.

Yên Hàm thể vui vẻ.

Khi đến khu nhà họ Tịch, bên ngoài ít xe cộ.

Đây là khu vực hẻm cũ, gần nhà chỉ chỗ đầu ngõ để vài chiếc xe. Hai đến khá muộn, thể đỗ gần hơn, đành dừng xe ở một con phố dài bên ngoài và bộ .

Yên Hàm sợ đến lúc bắt đầu ăn cơm, như thật ngại quá.

Tịch Quyền thản nhiên : “Còn đến mười một giờ, ăn uống gì, , coi như dạo.”

Cô mỉm tươi tắn, “Ừm” một tiếng.

Nói xong, Tịch Quyền âm thầm đầu cô.

Yên Hàm khẽ nhướng đuôi lông mày: “Sao ?”

Tịch Quyền: “Hay là, em đau lưng, ? Để cõng em nhé?”

“??” Cô c.ắ.n môi: “Đồ lưu manh.”

“Đây gọi là quan tâm.”

Trời ạ, Yên Hàm ôm mặt: “Anh tâm như , tối qua đừng quậy nữa là . Bây giờ quan tâm cái gì, giả tạo quá !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-47-khong-nuoi.html.]

Tịch Quyền bật nham hiểm: “Ai mà ngờ hôm nay lái xe .”

“Vậy chẳng tại tối qua bày trò muộn quá, sáng dậy kịp ?”

Tịch Quyền suy nghĩ một lúc, cuối cùng phủ nhận, còn nghiêm túc thừa nhận sai lầm: “Là của , vợ.”

“…” Anh nhận còn đỡ, nhận Yên Hàm càng tức hơn, cảm thấy sự thừa nhận quá lưu manh, liền đ.á.n.h một cái.

Kết quả là một cô giúp việc nhà họ Tịch, đang xem đủ chỗ đỗ xe , bắt gặp và bật .

Yên Hàm hổ rụt tay .

Cô giúp việc ở nhà họ Tịch lâu, hai như con cháu trong nhà, nên câu nệ gì.

Sau khi chào hỏi, cô hỏi hai đến muộn, năm ngoái là đầu tiên đến cơ mà.

Yên Hàm còn kịp trả lời, Tịch Quyền : “Tối qua ở nhà ba vợ con, từ khu phía Nam đến đây xa hơn một chút.”

Cô giúp việc bật : “Tình cảm ghê. Thì là ở bên đó, hèn gì.”

Yên Hàm che mặt, bước chân nhanh hơn.

Vừa bước cửa, bất chợt thấy bên trong vọng tiếng quát mắng, xen lẫn vài lời thô tục – điều hiếm khi xuất hiện trong nhà họ Tịch.

Yên Hàm dừng bước, cứng đờ . Chuyện gì đang xảy thế ?

một gốc cây mai trong sân, đầu Tịch Quyền, nhướng mày.

Trong một dịp thế , tiếng cãi vã?

Người đang lớn tiếng quát mắng dường như là bác cả.

Theo lẽ thường, nhà họ Tịch là gia đình lâu đời và danh giá bậc nhất Bắc Kinh. Những thế hệ gần đây, phẩm chất quý tộc và phong thái lịch lãm ăn sâu cốt tủy, cách hành xử cũng chừng mực, mối quan hệ giữa các bậc trưởng bối thường hòa thuận. Vì thế, hôm nay cãi vã là điều khó hiểu.

Tịch Quyền tất nhiên cũng rõ, vì cũng đến.

Yên Hàm thấy cô giúp việc theo bước , liền lập tức hỏi chuyện gì, hình như còn thấy tiếng của họ lớn nữa.

Cô giúp việc đáp: “Tịch Khiên ở bên ngoài gây chuyện, nhân dịp hôm nay đông đủ trưởng bối, nên ba dạy dỗ một trận.”

Yên Hàm: “??” Gây chuyện gì cơ? Đã ?

Cô giúp việc khẽ ho một tiếng, “Cô bạn gái thường xuyên xuất hiện cùng hình như mang thai, nhưng giữ đứa bé.”

Yên Hàm: “??”

Tịch Quyền đến đây, nhớ chuyện Yên Hàm sảy thai, sợ cô buồn, nên ôm lấy cô, định kéo vườn: “Để đắp tuyết cho em nhé? Chỗ tuyết nhiều lắm.”

Yên Hàm kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy tò mò về chuyện , liền : “Đợi chút .” Rồi sang hỏi cô giúp việc, “Tại giữ đứa bé? Chuyện lớn thế , chắc lý do chứ.”

Cô giúp việc đáp: “Cái đó thì rõ, chỉ giữ.”

Yên Hàm: “Rồi mắng ?”

“Chỉ mắng thôi thì còn nhẹ, suýt nữa đánh, may mà mấy lớn khác can ngăn kịp.”

“Chuyện… nghiêm trọng đến ?”

“Ba rằng, nhà họ Tịch thể dung túng cho loại vô trách nhiệm như .”

Yên Hàm khẽ ho một tiếng, gật gù. theo những gì cô về Tịch Khiên, họ trông vẻ là khá đàng hoàng, thường đùa vui và dễ gần. Vậy nên cô nghĩ chắc nguyên nhân gì đó, nên chỉ một câu: “Hỏi rõ ngọn ngành hẵng .”

Sau đó, cô Tịch Quyền kéo vườn.

Sân rộng lớn của nhà họ Tịch lúc ai, đều đang bận rộn chuẩn bữa trưa trong bếp, các trưởng bối thì ở sảnh “quan tòa”. Chỉ hai họ, hảo để đắp tuyết!

Yên Hàm ôm chiếc áo khoác của Tịch Quyền trong tay, vui vẻ vòng quanh . Thật lòng mà , Tịch Quyền mặc đồ thường ngày, bên trong là áo len đen, thật sự trai đến thể tả.

Tuyết mỏng rơi xuống từ bầu trời, đậu vai , quyến rũ vô cùng.

kìm , khẽ quỳ xuống bên cạnh, sát gần : “Anh xem, Tịch Khiên đứa bé?”

“Chuyện thế trong giới cũng nhiều.”

“Thường thì kiểu đó là đàn ông đàn bà chỉ chơi bời qua đường, ai cần gì thì thỏa mãn nhu cầu đó, nên lỡ m.a.n.g t.h.a.i thì chắc chắn giữ . bạn gái hình như quen cũng lâu , ít nhất cũng một năm, nhỉ? Em nhớ hồi đám cưới chúng , dẫn một cô gái đến, chắc là cô .”

“Ừ.”

“Vậy tại ?”

“Có những mối quan hệ hợp tác kéo dài lâu một chút.”

“…”

Yên Hàm đàn ông mặt – lúc đang chăm chú đắp tuyết, nhưng thốt những lời như một cỗ máy vô cảm – lạnh lùng, dịu dàng: “Sao những lời như thế mà bình thường, gì đó sai sai ?”

“Vì là doanh nhân, cũng là chồng em.”

“Phải , Tịch đạt điểm tuyệt đối môn hiểu.”

Anh khẽ .

Yên Hàm quỳ nền tuyết, cảm thán: “Vậy cô gái cũng chỉ là mối quan hệ qua loa? Rồi lỡ mang thai, tất nhiên giữ. em thấy Tịch Khiên kiểu chuyện tùy tiện để mang thai, bắt bỏ như . Dù thật lòng yêu đương, thế cũng quá tệ.” Cô lấy tay vo một nắm tuyết, “Hay là cũng là ngoài ý .”

Tịch Quyền quan tâm lắm đến chuyện , cũng sợ cô nhiều sẽ buồn, liền đáp qua loa: “Có thể.”

Anh đỡ cô dậy khỏi nền tuyết, lấy áo khoác lót cho cô .

Từ cổng sân vọng tiếng bước chân, cô giúp việc mang một ấm nóng đến cho hai , nhân tiện báo rằng nhiều nhất nửa tiếng nữa sẽ dùng bữa.

Yên Hàm nghiêng đầu hỏi: “Chuyện giải quyết xong ?”

Cô giúp việc gật đầu: “Gần xong . Cậu đứa bé thể sinh, sẽ nuôi, nhưng kết hôn.”

“Ơ? Cách giải quyết …” Yên Hàm ngạc nhiên.

Cô giúp việc đáp: “Lúc đầu nhất định lý do tại giữ đứa bé. Vừa suýt nữa đánh, mới là cô gái đó cố tình thai. Hơn nữa, đó gì với , mãi đến mấy tháng mới thông báo.”

Yên Hàm vỡ lẽ: thì .

Cố Diệp Phi

Cô giúp việc rời . Cô cúi đầu tuyết thành hình, ngọt ngào ghé gần : “Thì là cố tình thai. Vậy… đối phương nhân cơ hội bước chân nhà họ Tịch ?”

“Không rõ.”

“Anh Tịch Khiên cũng cứng rắn nhỉ, giữ đứa bé nhưng cưới. Anh đúng là thật lòng, nhưng vẫn chịu trách nhiệm đến cùng. Haiz.”

“Để tự lo, chúng chuyện của .”

“Hả? Chúng gì để .” Yên Hàm , đó : “Hay là, Tịch tổng, chúng cũng sinh một đứa ?”

Tịch Quyền ngừng tay đang đắp tuyết.

Yên Hàm thấy , liền hỏi: “Sao ? Anh thích ?”

“Không .” Anh khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn của cô, vội lau sạch tuyết tay áp lên n.g.ự.c để ấm, đó chạm má cô, “Cơ thể em phù hợp để mang thai. Nếu , tất nhiên là , nhưng em sẽ mệt, khổ. Anh nỡ.”

nũng, lấy một nắm tuyết nhỏ ném : “ em một phiên bản thu nhỏ của cơ.”

Tịch Quyền cúi đầu tiếp tục đắp tuyết: “Vậy thì càng .”

“…” Yên Hàm khẽ , ho nhẹ: “Vậy em cố tình thai, để thể gì.”

Tịch Quyền nhạt, liếc cô một cái: “Em cũng học chiêu ? Sinh cũng nuôi .”

“???” Yên Hàm hít sâu một , thể tin , “Anh, nuôi dưỡng ? Trời ơi, cũng là khốn nạn như ! Anh Tịch Khiên thì thể tha thứ, còn thì đúng là đồ khốn.”

“…”

Yên Hàm suy nghĩ một lúc, dậy về phía sân : “Không , em với , tiện thể chỉnh đốn , tên khốn nạn !”

Tịch Quyền: “????”

 

Loading...