CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 43: Điên rồi.

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:19:11
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm khuya, hai cùng từ phòng tắm bước , Yên Hàm mềm nhũn như nước, gọn trong lòng , chẳng buồn nhúc nhích.

Lên giường nghỉ một lát, khi lấy chút sức lực, cô lập tức dùng chân đạp lau khô tóc xong, chuẩn leo lên giường.

Tịch Quyền đạp bất ngờ, ngã xuống mép giường. Anh nghiêng đầu cô, thấy cô quấn kín trong mền, đôi mắt đỏ hoe, tóc tai rối bời, trông như một chú thỏ nhỏ đáng thương.

Khóe môi khẽ nhếch lên, trèo lên giường. Cô định đạp nữa, nhưng , nhanh tay giữ chặt đôi chân thon nhỏ của cô.

Anh tiến gần, dùng một tay khéo léo kéo tay cô lưng, cố định hai cổ tay của cô . Yên Hàm hổ, giận c.h.ế.t.

Sau đó, cúi đầu chặn môi cô, từ từ hôn xuống vành tai, giọng trầm ấm, thở nhẹ nhàng: “Hàm Hàm, ngoan nào.”

Yên Hàm tiếp tục vùng vẫy.

Người đàn ông vẫn ngừng hôn lên gò má cô, từng cái từng cái, kiên nhẫn, cho đến khi thở cô dịu , mềm mại hơn.

Lúc , mới chịu buông tay. Cuối cùng, cô cũng thôi chống cự nữa.

Tịch Quyền ôm lấy cô, kéo mền đắp kín, nhẹ nhàng vỗ về cô trong lòng: “Ngủ , ngoan.”

Yên Hàm nhắm mắt, khi ngủ vẫn quên c.ắ.n một cái.

Cái đồ khốn , phép mà vẫn đổi cách để quậy phá.

Trước đây bao giờ như , suốt ba năm trời.

Nhớ đoạn video , Yên Hàm bất giác tìm điện thoại. Cô phát hiện nó vẫn trong phòng đồ, liền nổi giận:

“Đi lấy điện thoại cho em.”

Tịch Quyền vô cùng ngoan ngoãn, nhẹ nhàng buông cô lấy.

Yên Hàm nhận điện thoại, lập tức mở album ảnh. Vừa thấy đoạn video dài hơn một tiếng, mắt cô tối sầm .

Cô lén lút mở video, định cắt lấy đoạn đầu. khi đang xem, chẳng hiểu cô vô tình tua đến đoạn “ thể miêu tả”.

Ngay lúc , cô cảm thấy thở bên cạnh chợt nhẹ . Cô đầu .

Người đàn ông video sang cô.

Yên Hàm vội mặt , nhanh tay xóa video, xác nhận xóa, hành động liền mạch chút do dự.

Tịch Quyền cho cô rằng, khi xóa, video vẫn còn trong thùng rác của điện thoại suốt một tháng và thể khôi phục bất cứ lúc nào.

Xóa xong video, cô mở WeChat, trả lời vài tin nhắn thường ngày. Định nhắn thêm với Vưu Nghiên vài câu, cô mở cuộc trò chuyện, nhưng thấy đoạn tin nhắn cuối cùng liền nghẹn lời.

lúc , bên tai vang lên giọng trầm thấp của : “Khi nào em định chặt để nuôi cá mập?”

Yên Hàm: “??”

Cô lập tức ôm chặt điện thoại ngực.

Người đàn ông cô, giơ tay lấy điện thoại từ tay cô.

Yên Hàm bất động, để mặc cầm .

Ánh mắt Tịch Quyền dừng một câu trong cuộc trò chuyện, đó từ từ về phía cô.

Yên Hàm lúng túng mấp máy môi:

“Sao hả? Anh những lúc đáng chặt nuôi cá mập lắm ?”

Anh đột nhiên lên tiếng, giọng điềm nhiên:

“Không cần sinh con cho , cần.”

Yên Hàm sững , đó nhanh chóng giật điện thoại, ôm chặt lòng.

Tịch Quyền ghé sát cô, thở chạm khuôn mặt cô: “Sinh con gì? Cả đời bù đắp cho em là đủ .”

Yên Hàm khẽ hé môi, nhưng thốt nên lời.

Người đàn ông mặt cất giọng:

“Bây giờ cũng chạm em thật. Nghỉ ngơi lên , cũng nỡ. Nếu lỡ thêm một nữa, thì chẳng còn gì vui nữa.”

Một làn nóng phả qua khuôn mặt Yên Hàm. Cô gì, chỉ mím môi, ngập ngừng hồi lâu mới lẩm bẩm:

“Để hãy tính, ?” Nói xong, cô chui tọt trong mền, úp mặt xuống gối, nhắm chặt mắt.

Tịch Quyền lặng lẽ cô. Dường như cô vẫn nghĩ rằng là tổng giám đốc của Tịch Thị, thừa kế là một chuyện bình thường. bây giờ cũng còn sớm, chuyện đó tùy thuộc biểu hiện của .

Anh xuống bên cạnh, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cô.

Yên Hàm cảm nhận .

Cảm giác bên cạnh, cộng thêm sự dịu dàng của , khiến cô cảm thấy an tuyệt đối. Chẳng mấy chốc, cô chìm giấc ngủ.

Tịch Quyền, vì ngủ đủ máy bay, lúc buồn ngủ. Anh chỉnh đèn sang chế độ ban đêm, cầm điện thoại lên xem.

WeChat của gần như chỉ dùng để việc. Về phần “Bạn bè”, mới xem đúng một . Đó là đến Paris tháng 8, thấy Yên Hàm đăng một bài .

Nhìn thấy lối mục “Bạn bè”, bấm tài khoản của Yên Hàm để xem.

Cô thường đăng bài liên quan đến công việc, hầu hết đều về thời trang. Tất nhiên, cô cũng là thú vị, thỉnh thoảng đăng vài dòng về cuộc sống thường ngày.

Hôm qua cô đăng một bài về hoàng hôn ở Paris, kèm theo chú thích: “Ngày mai ơn hãy giữ đúng nhịp độ .”

Anh nghĩ một chút. Thời gian cô đăng bài là khi gọi điện rằng sẽ đến hôm nay. Vậy… mong chờ sự xuất hiện của ?

Tịch Quyền cúi đầu mái tóc mềm mại của phụ nữ trong lòng. Cô ngủ say, nhịp thở đều đặn, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Anh tiếp tục lướt xuống .

Mười mấy ngày , ngày cô đến Paris, cô cũng đăng một bài. Đó là một bức ảnh cảnh mưa.

Ngày đó Bắc Kinh mưa, nhưng cảnh trong ảnh dường như ở Bắc Kinh. Hình như đó là bức ảnh cô chụp trong xe khi hai gặp hồi tháng 8 tại Paris.

Tịch Quyền cúi đầu vợ đang trong lòng . Có cô… luôn tràn đầy hy vọng, chờ mong Paris kể từ ngày đó?

Hôm nay cô đăng bài mới, nhưng đoạn video lúc tối là để đăng ?

Tịch Quyền suy nghĩ, mở album ảnh xem. Sau khi lướt một hồi, nhận lấy một tấm ảnh nào của cô.

Anh trầm ngâm vài phút, “Bạn bè” của cô. Từng bài một hiện mắt. Cô thường đăng ảnh váy hội khi dự sự kiện, nhưng những bức ảnh đời thường thì khá ít. Bây giờ cô show nào, đăng ảnh dự sự kiện thì hợp lý lắm.

Lướt mãi, thấy một bức ảnh từ vài năm . Trong đó, cô mặc váy hội, tựa ban công của một sảnh tiệc, nghiêng đầu ngắm ly rượu.

Tịch Quyền dừng .

Bức ảnh gì đó quen.

Anh ngẫm nghĩ một lát, nhận đó là đêm cách đây ba năm, đêm cô ngỏ lời liên hôn với .

Không hiểu , hình ảnh cô trong đêm đó luôn khắc sâu trong ký ức của . Anh vẫn nhớ nét rực rỡ, kiều diễm của cô, nhớ ánh mắt phần đáng thương của cô.

Anh lưu bức ảnh , nghiên cứu một chút cách đăng bài WeChat, đó đăng ảnh cô lên. Không kèm dòng trạng thái nào, chỉ đơn giản bấm nút “Đăng”.

Chỉ trong chốc lát, lượt thích và bình luận tăng lên một cách rõ rệt.

Tổng giám đốc Tịch đầu tiên trong đời đăng một bài “Bạn bè”. Không cần gì, nhưng tất cả bạn bè đều ngay đây là ảnh vợ .

Tịch Quyền lướt qua vài bình luận. Có hỏi liệu uống say . Có khen thật sự yêu sâu đậm. Có đúng là hưởng.

Không chỉ điện thoại của sôi động, mà điện thoại của Yên Hàm cũng nổ tung.

Sáng hôm , khi Yên Hàm thức dậy, tin nhắn từ bạn bè vượt mốc 99+.

Bình thường cô tắt thông báo từ các nhóm chat. Vì , ngoại trừ ngày kết hôn, bao giờ cô nhận nhiều tin nhắn cá nhân như thế .

Mở xem, bộ là những câu như: “Ghen tỵ quá ! Hàm Hàm thật tuyệt vời!!!” hoặc “Chúc bạn hạnh phúc nhé!!!” kèm theo vô biểu tượng trái tim.

mà nổi cả da gà, hổ chịu . Mấy cô tiểu thư trong giới ngoài mấy tỏ thiết khi gặp ở tiệc, bình thường ít nhắn tin như .

Hôm nay rốt cuộc xảy chuyện gì ?

Cô nghĩ mãi , liền mở mục “Bạn bè”, lướt vài . Bất chợt, cô thấy ảnh của .

Cô nhíu mày. Hôm qua đăng gì nhỉ?

Hình như . Hôm qua cô định đăng video, nhưng cuối cùng Tịch Quyền rối tung cả lên, xóa luôn.

Giây tiếp theo, khi thấy đăng bài là tài khoản ghi chú là “Chồng”, cô sững sờ trong giây lát.

Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Cô đầu .

Cố Diệp Phi

Người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen, tay tựa lên khung cửa, cô:

“Dậy ? Đi rửa mặt ăn sáng thôi. Hửm?”

Chữ “Hửm?” cuối câu cố tình dịu giọng, khiến Yên Hàm run lên, mềm nhũn cả , tay run rơi luôn điện thoại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-43-dien-roi.html.]

Cô ôm mặt hét lên: “A a a a a! Anh là ai hả???” Cô cảm giác giống như đang yêu đương hôn nhân . Đồ đàn ông khốn nạn!

Tịch Quyền thấy dáng vẻ của cô, ánh mắt liếc sang màn hình điện thoại vẫn còn sáng, môi khẽ nhếch: “Kem đ.á.n.h răng bóp sẵn cho em .”

Yên Hàm: “…”

Điên , điên thật .

Cô kéo mền trùm kín mặt, buồn động đậy.

Anh bước , nhẹ nhàng kéo mền , luồn tay qua eo và đầu gối cô, bế cô lên.

Yên Hàm xoay nửa vòng, đầu óc cuồng, liền hét toáng lên, tay bám chặt cổ .

Anh bước phòng tắm, đặt cô lên thảm, lượt đưa bàn chải, ly nước đến tay cô.

Yên Hàm ngơ ngác nhận lấy, vô thức nhét bàn chải miệng.

Anh giơ tay bật vòi nước, thấp giọng thì thầm bên tai: “Ngốc.”

Yên Hàm: “…”

Nhân lúc ngoài chờ, cô gương, lặng lẽ ngắm khóe miệng đang vô thức cong lên của .

Sau đó, cô ôm trán. Đồ khốn … a a a!

Anh thật sự đang theo đuổi ? Theo đuổi một cách… thẳng thắn, rõ ràng.

Nửa tiếng , Yên Hàm chỉnh trang xong, khẽ vuốt mái tóc óng ả của . Nhìn gương, thấy bản xinh tinh tế, cô vui vẻ bước ngoài.

Tịch Quyền lặng lẽ bên bàn ăn, điện thoại.

Yên Hàm chậm rãi ăn sáng xong rời bàn để đồ. Nhìn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, cô cũng lẳng lặng chọn một bộ đồ đen cho .

Sau đó, đưa cô ngoài.

Ban ngày xem phim gì đặc biệt, thế nên hai quyết định lái xe mà bộ dọc con phố dài, hướng về quảng trường để cho bồ câu ăn.

Ánh mặt trời buổi sáng ở Paris rực rỡ, dù nhiệt độ chỉ vài độ nhưng cũng quá lạnh. Mặc áo khoác dài, thong thả dạo bước phố, khung cảnh lãng mạn vô cùng.

Quảng trường quanh đài phun nước đông đúc qua , từng đôi tình nhân tụ tập thành từng nhóm nhỏ.

Nhìn bàn tay đang nắm chặt, Yên Hàm bất giác đầu mỉm . Đi thêm vài bước, cô lén lút trốn lưng , tựa .

Tịch Quyền nghiêng đầu: “Hửm?”

Yên Hàm bĩu môi: “Ánh nắng chói quá.”

Anh mặt trời, ánh sáng đủ, cúi đầu cái đầu nhỏ đang vùi vai , lén lút trộm. Khóe môi cũng bất giác nhếch lên.

Bồ câu vỗ cánh bay lên, hạ xuống. Yên Hàm tựa vai , thỉnh thoảng rắc từng nhúm bánh mì và bắp xung quanh.

Cô cầm tay , đặt túi thức ăn lòng bàn tay , đó cứ thế lấy từng ít một từ tay để cho bồ câu ăn.

Tịch Quyền chỉ lặng lẽ cô, gì. Khi điện thoại reo, vẫn nguyên tại chỗ trả lời, bên tai là cuộc bàn bạc dự án trăm tỷ, còn tay đang cầm một túi thức ăn cho bồ câu.

Cũng may, vài phút , Tịch phu nhân xót xa cho chồng nên cầm lấy túi thức ăn, kêu nghỉ ngơi, còn cô thì tự tay cho bồ câu ăn.

Cô xách túi thức ăn dạo vòng quanh quảng trường, vui chơi thích thú.

Tịch Quyền băng ghế dài xa, ánh mắt từng rời khỏi cô. quảng trường đông qua , lúc cúi một con bồ câu chân ngẩng lên, Yên Hàm biến mất.

Anh lập tức đảo mắt một vòng quanh quảng trường, thấy bóng cô . Đưa điện thoại lên, dặn bên đầu dây :

“Mười phút nữa gọi .”

Đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Đi một vòng cũng thấy, Tịch Quyền liền gọi của cô, nhưng ai máy. Anh đoán cô tắt âm thanh điện thoại để tận hưởng khoảnh khắc của hai , điều thì hợp lý.

Tịch Quyền trầm mặt. Chuyện , chỉ trong nháy mắt thấy cô ?

Anh bấm gọi cho hai vệ sĩ cùng. Vì khác gây rắc rối, đặc biệt đưa họ đến để bảo vệ cô.

Hai vệ sĩ đang ở hai lối của quảng trường. Nghe xong chỉ thị, họ đáp:

“Phu nhân vẫn ngoài.”

“Vẫn ở trong?” Tịch Quyền cau mày. “Vậy thì giúp tìm cô .”

“Rõ.”

Chẳng mấy chốc, hai vệ sĩ mặc thường phục tiến quảng trường.

Ánh mắt Tịch Quyền lướt qua từng góc trong quảng trường nhưng vẫn thấy bóng dáng cô . Người Pháp và Trung Quốc nét đặc trưng dễ nhận , đáng lẽ khó tìm.

Không ai đó ngất bắt cóc chứ?

Ba phút , ánh mắt Tịch Quyền dừng ở một băng ghế dài lưng về phía . Có một bóng dáng phụ nữ đó, dáng vẻ quen thuộc, áo quần giống hệt Yên Hàm, mái tóc cũng .

bên cạnh phụ nữ đó một đàn ông. Nhìn dáng vẻ, trông như một cặp tình nhân.

Tịch Quyền hiệu cho vệ sĩ đến xác nhận.

Rất nhanh, vệ sĩ bước tới mặt hai đó. Ngay đó, họ ngẩng đầu về phía Tịch Quyền gật đầu xác nhận.

Yên Hàm hai đàn ông bất ngờ xuất hiện mặt , ánh mắt đầy vẻ bối rối. Rồi cô hoang mang nghĩ: Chẳng lẽ gần đây Tịch thị đắc tội với ai, truy đến tận đây để bắt cóc ?

kịp tưởng tượng một màn ân oán hào môn hoành tráng nào, hai đàn ông cao lớn mặt cô cúi chào, đồng thanh : “Phu nhân, Tịch đang tìm cô.”

Yên Hàm: “…”

Cô lặng lẽ ngoái đầu , liền bắt gặp ánh mắt trầm lạnh của đàn ông mặc áo khoác dài màu đen. Dù ánh nắng lãng mạn của Paris rực rỡ đến cũng thể xua tan hàn khí .

Cô chần chừ một lát vẫy tay về phía :

“Này, em ở đây.”

Tịch Quyền: “…”

Anh suýt nữa thì tức đến hộc máu. Bước tới gần, liếc đàn ông bên cạnh cô. Khi định mở miệng, , đó dậy rời .

Anh nheo mắt, hỏi cô: “Ai ?”

Yên Hàm lắc đầu: “Không quen.”

Tịch Quyền: “…” Anh về phía mấy , nhưng cứ tưởng đó là một cặp tình nhân nên để ý kỹ.

Anh hỏi: “Vậy em đây?”

“Chỗ bồ câu nhiều.”

“…”

Hai , một cao một thấp, lời qua tiếng . Hồi lâu, Yên Hàm mỉm hỏi: “Anh tìm em ?” Rồi sang hai đàn ông rời , “Là đây?”

“Vệ sĩ.”

“Đến Paris cũng dẫn vệ sĩ theo ?”

“Là để bảo vệ em.”

“Bảo vệ em gì? Họ tự dưng xuất hiện em sợ hết hồn. Em còn tưởng kẻ thù của định đến bắt cóc em chứ.”

Nói xong, cô nhận ánh đầy ý tứ từ Tịch Quyền. Ánh mắt đó như đang : Câu của em logic ? Em tự nghĩ xem.

Yên Hàm: “…”

gượng hai tiếng, kéo xuống ghế: “Cảm ơn Tịch nhé. Anh tìm em việc gì?”

“Vợ mất tích, chẳng lẽ tìm?” Anh xoa nhẹ ấn đường. “Sau xa với .”

“Xa mà xa, vẫn ở trong quảng trường mà. Làm lạc ? Anh lo gì chứ. Còn chuyện bắt cóc, em chỉ đùa thôi.”

Người đàn ông ném nốt phần thức ăn cho bồ câu trong tay cô xa: “Cẩn thận thừa. Lần em gặp rắc rối ?”

“Chuyện nhỏ thôi mà.”

“Cỡ nào mới là chuyện lớn?” Anh nhướng mày, chậm rãi vươn tay, khẽ nâng cằm cô lên. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô: “Từ nay cũng mang vệ sĩ theo, nếu chuyện gì xảy …”

“Hửm?” Cô khẽ hỏi: “Anh Tịch cũng sẽ đau lòng vì em, giống như em đau lòng vì ?”

Tịch Quyền lặng lẽ cô, “Sẽ .”

“Anh gì?”

Anh từ tốn buông tay, “Bây giờ gì em cũng tin. Chúng còn cả đời để chứng minh.”

Yên Hàm khựng , chớp chớp mắt, đại khái là từ lúc chào đời đến nay, cô từng lời tâm tình nào lãng mạn đến thế.

 

Loading...