CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 42: Cởi đồ.

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:19:10
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Yên Hàm nghĩ Tịch Quyền đang cố tình giở trò lưu manh, liền mắng là đồ đàn ông tồi, chỉ nghĩ chuyện .

Cô còn sảy thai, ít nhất một hai tháng thể gần gũi.

Bên , Tịch Quyền sững , đó giải thích ý đó, chỉ theo nghĩa đen. Dạo cô còn giận mà cúp máy, lo cô sẽ chịu ngủ chung với nữa. Hơn nữa, lâu cả hai chung giường.

Nghe xong, cả hai đều im lặng. Anh áy náy vì chuyện sảy thai của cô, còn cô thì ngượng ngùng, lúng túng. Cúp điện thoại xong, cô cảm thấy thật khó xử.

Hôm , khi máy bay của hạ cánh, Yên Hàm vẫn trong nhà, chống cằm suy nghĩ xem tối nay sẽ đối mặt thế nào.

Đang nghĩ ngợi thì cánh cửa bất ngờ mở . Cô lập tức đầu .

Người đàn ông mặc bộ đồ đen bước , mang theo cơn gió se lạnh từ bên ngoài. Anh cao lớn, dáng vẻ tao nhã, ánh mắt tràn đầy ấm áp.

Yên Hàm còn kịp phản ứng, bước tới sofa, quỳ một gối xuống, vòng tay qua eo cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Khoảnh khắc đó, Yên Hàm thật sự cảm nhận tình yêu. Cô như cảm giác đang bay mây.

Anh kéo cô dậy, chỉ quỳ xuống mặt, hôn nhẹ nhàng lên môi cô vài . Nụ hôn quá sâu, dịu dàng, lãng mạn, phảng phất chút xúc cảm mơ hồ, khiến cô cảm thấy thoải mái kỳ lạ.

Khi buông , khuôn mặt Yên Hàm bỗng đỏ ửng, cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt .

Tịch Quyền cô, đó khẽ chạm lên môi cô nữa.

Yên Hàm ngẩn , chớp mắt.

Sau đó, nghiêng đầu xung quanh,

“Chưa ăn tối đúng ?”

Yên Hàm , ánh mắt lướt qua cơ thể , “Anh ? Cơ thể ?”

Tịch Quyền gật đầu, “Không , em đừng lo.”

Anh xuống cạnh cô, một tay vòng qua eo kéo cô lòng, tự nhiên như thể đây là thói quen của . Anh gì, chỉ ôm cô dựa sofa.

Yên Hàm cứng đờ, cảm thấy hành động bất ngờ lạ lẫm.

Không gian lặng im trong chốc lát. Nhìn bàn tay đặt eo , ngắm khuôn mặt điển trai mắt, cô bất giác nhớ một tháng , hai cũng ở đây. Khi đó, cô và cầu xin ly hôn. Giờ nghĩ , thứ thật mơ hồ như một giấc mơ.

“Anh ăn tối ?”

“Chưa.”

Một câu “Có em đợi về ăn ?” lên tới cổ họng, nhưng kìm , chờ cô tự .

Ngồi thêm một lát, dậy: “Để nấu cơm nhé. Trong nhà ? Hay ngoài ăn?”

“Đừng nấu, xuất viện máy bay lâu như .”

“Không , ngủ suốt máy bay, giờ tỉnh táo.”

“Nhà gì cả, em quên mua.” Cả ngày cô chỉ nghĩ về câu mập mờ hôm qua của .

Tịch Quyền gật đầu: “Vậy để mua.” Anh định bước ngoài, cô vội :

“Để em , em .”

Cuối cùng, cả hai cùng ngoài.

Lần đầu tiên siêu thị với Tịch Quyền, đúng là một trải nghiệm mới mẻ, ngọt ngào như trong mơ.

Trên xe, hỏi: “Muốn ăn gì? Món Trung, món Tây, đồ Pháp?”

“Không món Pháp, em ăn phát ngán .”

Anh gật đầu: “Vậy… món Tây chắc cũng chán ?”

“Ừ.”

Anh khẽ : “Anh đoán em thích ăn gì .” Ở bệnh viện, từng quan sát thấy cô thường ăn những món gì. “ trời lạnh, ăn lẩu nhé?”

Yên Hàm nghĩ, lẩu chỉ cần chuẩn rau, quá bận rộn, liền gật đầu: “Được.”

Trong siêu thị, tự nhiên nắm tay cô, dẫn đến khu đồ tươi sống.

Yên Hàm nấu ăn, cũng giúp chọn đồ.

khi cô định chọn hải sản, giữ tay cô , lấy khăn giấy lau sạch tự chọn.

Cô khựng , buông tay xuống, ngoan ngoãn sang một bên.

Tịch Quyền cô, ánh mắt hai chạm một giây, cô lập tức cúi đầu.

Anh tiếp tục chọn đồ:

“Trước đây em tự nấu ăn ?”

“Ừ.”

“Sao nhà giúp việc? Anh sẽ cho bên nhà chính qua giúp em.”

“Vì em gian riêng tư, chỉ hai thôi.”

Động tác của khựng , nước từ tay chảy xuống rơi bồn.

Cố Diệp Phi

Yên Hàm cảm thấy lúng túng, vội thứ khác.

Sau khi mua xong đồ, , khẽ ôm lấy cô: “Vậy cần giúp việc, để định kỳ qua dọn dẹp là . Còn việc nấu cơm, cứ để lo.”

Cô ho khẽ, trả lời. Hôm nay, lời của khiến cô suy nghĩ lâu để hiểu, cứ như sợ nhầm.

“Ngày nào em cũng về nhà ?”

“Hầu như ngày nào cũng về, trừ khi tăng ca muộn.”

Anh trầm ngâm: “Anh nhớ em từng theo đuổi . Tại đó quyết định Paris?”

Yên Hàm cứng , ngước lên .

Anh ôm eo cô, kéo cô sát kệ hàng, tránh phía , giọng nhẹ nhàng:

“Không , chỉ hỏi thôi, em cần ngại.”

Cô khẽ ho hai tiếng, thật sự cảm thấy thoải mái.

“Vì em thể đả động gì .”

“…”

“Em nũng với , em đau lưng, xoa lưng giúp em, cuối cùng là vì ăn em.”

“…”

“Em em mệt, việc nữa, Tịch hỏi em công ty sắp phá sản .”

“…”

Yên Hàm lặng lẽ cúi đầu, nghịch mấy con cá trong bể.

Người đàn ông phía nắm lấy tay cô, dùng khăn giấy lau sạch, lau gượng gạo hỏi: “Sau đó… em từ bỏ thật ?”

“…” Yên Hàm nghiêng đầu sang chỗ khác: “Chỉ là cảm thấy quá vô tâm, tình cờ một vài lời của Yên Quân Minh, em quyết định buông tay.”

Tịch Quyền cô.

Yên Hàm cụp mắt xuống.

“Anh gì?”

“Nói em ngốc đến còn gì để , thích một như , một bao giờ thể rung động vì bất kỳ ai. Thậm chí còn chủ động kết hôn với , yêu đến mức sâu đậm.”

Tịch Quyền từng từ cô , rõ ràng và chậm rãi. Nghe xong, hỏi: “Là tại buổi tiệc tối hôm đó đúng ?” Hôm đó, cô từng biến mất một lát. Sau đó, tìm thấy cô cột trụ, từ đó cô trở nên khác lạ.

“Ừ.”

Anh gật đầu, chuyện bỗng chốc sáng tỏ. Anh nhớ , đêm hôm đó cô uống rượu một , việc đến khuya, bất ngờ với rằng cô Paris việc. Cô còn , cả hai vốn ít gặp , lẽ cần gặp nữa.

Sáng hôm , cô thẳng thừng hỏi ly hôn .

Nghĩ đến đây, trái tim Tịch Quyền khẽ nhói.

Anh từ từ giơ tay, xoa nhẹ đầu cô. Cảm giác cơ thể cô cứng đờ, quen với sự âu yếm của , liền cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cô.

Yên Hàm bất động, như hóa đá, mãi đến khi đỉnh đầu vang lên giọng của : “Em đợi ở đây.”

Nói , bước , lấy đồ cân xong và giải quyết nốt mấy thứ còn . Sau đó, lặng lẽ .

Yên Hàm cảm thấy giống như một đứa trẻ mẫu giáo lớn dặn dò: “Con đây chờ nhé.”

Cô đưa tay che mặt, đầu sang chỗ khác. Đợi khi bên cạnh, cả hai cùng về khu rau củ.

Sau khi mua đủ đồ cần thiết cho bữa tối, Tịch Quyền hỏi cô cần mua thêm gì .

Yên Hàm sực nhớ nhà hết sữa, liền về phía khu tủ lạnh. Tịch Quyền chậm rãi bước theo , hỏi: “Sáng nay em vẫn ăn sáng ?”

“Dạo gần đây em ăn sáng mà, ngày nào cũng gọi điện, khiến em tan đúng giờ.”

“…” Anh gật đầu. “Rồi em chỉ uống sữa thôi ?”

“Tự bữa sáng một phiền lắm, giờ em chỉ bữa tối thôi, còn buổi trưa ăn ở công ty. À,” cô ngước lên , “ ở đây mấy ngày?”

“Chưa xác định, mai bữa sáng cho em.”

“Mai cuối tuần, em định đến công ty.”

“Không thì cũng ăn, cơ thể em cần chăm sóc.” Anh cúi đầu cô. “Không việc thì em dậy nổi ?”

“Nếu tối mệt thì em vẫn dậy .”

Lời dứt, Tịch Quyền đột ngột im lặng. Yên Hàm khựng , “Ý em là nếu tối thức khuya việc, …”

Anh cô chằm chằm, chớp mắt.

Bầu khí vốn yên tĩnh của một giờ biến thành sự im lặng ngại ngùng giữa hai . Yên Hàm đột nhiên rẽ hướng, lấy sữa nữa. Cô cảm giác chẳng còn đến sữa.

Cô đổi hướng thẳng tới quầy thanh toán.

Tịch Quyền theo, chỉ khẽ ho một tiếng, suốt quãng đường lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-42-coi-do.html.]

Đến lúc xếp hàng, lấy ví, rút thẻ đen để thanh toán. Yên Hàm thấy liền thu điện thoại chuẩn trả tiền của . lúc đó, cô ai đó va , khiến điện thoại rơi xuống đất.

Tịch Quyền sang, thấy một đàn ông Pháp nhặt điện thoại lên, mỉm lịch sự đưa cho cô, còn : “Sorry.”

Tịch Quyền híp mắt , . Đối phương bắt gặp ánh mắt , cũng khẽ mỉm rời .

Yên Hàm đầu , bắt gặp ánh mấy thiện cảm của Tịch Quyền, liền nhướng mày.

Anh lập tức tỏ như gì, mặt .

một lát , Tịch Quyền bất ngờ , đưa cho cô một xâu kẹo mút.

Yên Hàm: “???”

Tịch Quyền lẽ đầu chuyện , dù cố tỏ dịu dàng nhưng động tác vẫn cứng nhắc. Anh một câu bâng quơ: “Quà tặng.”

Yên Hàm về phía quảng cáo của siêu thị, quả nhiên đề là hôm nay tiêu bao nhiêu tiền thì sẽ tặng quà.

xong, chỉ dòng chữ LED chạy màn hình: “Đó còn tặng bia, hoặc khăn giấy ? Sao lấy những thứ đó?”

“Không thực tế.”

“?” Cô nhíu mày. “Sao thực tế?”

Cô định bật rằng: “Anh tổng tài nhưng quản gia nhỉ?” Tịch Quyền : “Kẹo mút thể dùng để dỗ vợ.”

“…”

Yên Hàm im lặng vài giây, đó đưa tay chuẩn lấy túi đựng đồ. Tịch Quyền thuận tay nắm lấy tay cô, xoa nhẹ trong lòng bàn tay dẫn cô ngoài.

Về đến nhà, Tịch Quyền lập tức bếp, dáng vẻ như một chồng đảm đang một.

Yên Hàm lững thững vài vòng trong bếp, nhưng bảo cô tắm hoặc nghỉ, cần giúp.

Cô bèn phòng ngủ chuẩn tắm. lúc , Vưu Nghiên nhắn tin:

[Tịch Quyền đến ?]

[Vừa từ siêu thị về.]

[Wow, ngờ tổng giám đốc Tịch ngày nào cũng như chặt nuôi cá mập hồi , giờ cũng thành đàn ông của gia đình .]

[…]

[Tối nay ăn cơm, ngắm , trò chuyện tâm tình, lãng mạn ghê nhỉ.]

[…]

[Cậu định sinh con cho Tịch Quyền ? Bây giờ nhớ cẩn thận, đừng lỡ dính bầu.]

[…]

[Chúc tối vui vẻ nhé, chị em.]

Yên Hàm lẳng lặng cất điện thoại, mở tủ quần áo lấy váy ngủ dây để tắm. vài bước, cô , đổi sang một chiếc áo choàng tắm dài đến đầu gối, màu đen.

Lúc cô tắm xong thì Tịch Quyền cũng gọi cô ăn cơm.

Yên Hàm xõa mái tóc xoăn quyến rũ, bước chậm rãi tấm thảm, lười biếng tiến về phía bàn ăn. Tịch Quyền gắp sẵn cho cô một chén đồ ăn, cô vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ mà giờ từng dám mơ đến .

nghĩ nghĩ , cô chợt nhớ , đây đối với cô cũng quá tệ. Lúc cô hiểu lầm rằng và Lý Thiện Thu gì đó, còn đút mì cho cô ăn ở khách sạn.

: “Lần , đút mì cho em?”

Tịch Quyền nghiêng đầu: “Hửm?”

“Đút mì, ở khách sạn, lúc em ném đồ của đó.”

“…”

Tịch Quyền im lặng vài giây : “Không em mỏi tay ?” Vừa , gắp một con tôm tươi ngon đưa đến miệng cô.

Yên Hàm: “…”

Cô mở miệng cắn, nhẹ nhàng l.i.ế.m lớp nước súp môi, cảm thấy nước súp và con tôm thật sự ngọt ngào.

Tịch Quyền gắp rau đưa đến.

Yên Hàm vội nuốt xuống: “Em, em hôm nay mỏi tay, cảm ơn Tịch.”

“Hôm nay chỉ đút.”

“…”

Nghe giọng điệu , cô hiểu rằng chỉ thể ngoan ngoãn ăn. Quả là theo đuổi triệt để.

, cô lẳng lặng , từ chối, liền ăn tiếp món đút. “Thật Tịch đây cũng đến nỗi vô tâm, còn vợ mỏi tay thì đút mì.”

“Ừ, dù cũng là vợ .”

“Anh đây, khi kết hôn…” Cô ngập ngừng.

“Sao ?”

“Trước đây, ấn tượng gì về em ?”

“Có, nếu đồng ý kết hôn với em.”

“Thật ? Là ấn tượng gì?” Cô khẽ chớp mắt, ánh chăm chú dừng .

“Có chút ngưỡng mộ.”

“Thật ư?” Yên Hàm bỗng bật rạng rỡ.

Tịch Quyền đang định gắp rau cho cô, nhưng khựng khi thấy nụ rạng rỡ ánh đèn.

Rồi cô ngượng ngùng, khẽ cúi đầu.

Anh khẽ cong môi, dường như phát hiện điều gì đó. Chỉ cần khen cô, cô sẽ vui.

Khen ngợi cô, cô dường như cảm thấy vô hình, rằng trong mắt , cô vẫn luôn tồn tại.

Nghĩ đến đây, thở dài trong lòng. “Yên Hàm, ở Bắc Kinh, theo đuổi em xếp hàng dài tới tận Paris. Em cần thích đến mức quên mất bản . Em là độc nhất vô nhị, tuyệt vời như .”

“Em quên bản . Anh nghĩ nhiều , nếu quên thì em dám cầu hôn . Trước giờ em luôn sống rực rỡ. Có bao giờ em thể ngẩng đầu ?”

“…” Anh thả thịt bò nồi lẩu. “Ừ, thì .”

“Em vui khi ngưỡng mộ em, bởi vì em nghĩ lẽ thích em vì điều đó. Dù thích em, điều đó cũng phủ nhận điểm của em.”

“Ừ, vợ xuất sắc.”

“…”

Cô lẩm bẩm: “Thời buổi , ai mà còn yêu một đến mức sâu sắc chứ? Em thích mà chúng vẫn suýt nữa ly hôn đến hai .”

“Chỉ là suýt thôi, ly.”

“Dù thì cũng , cũng quyết định . Em chẳng hề lưu luyến . Không vợ tổng giám đốc Tịch, em vẫn là cô cả của nhà họ Yên phong tình vô hạn của Bắc Kinh, cùng lắm thì âm thầm tiếp tục thầm thương , cái đồ khốn nạn .”

“…” Tịch Quyền im lặng một lúc, hỏi:

“Lần , nếu ly hôn, em cũng định như ?”

Yên Hàm khựng tay một giây, tiếp tục ăn: “Ừ, dù em cũng định sinh con nữa. Anh thấy , nhưng em cảm thấy hai tình cảm mà sống với cả đời, chẳng ý nghĩa gì. Trước khi con thì em chịu , nhưng…”

Tịch Quyền nghiêng đầu cô.

Yên Hàm tiếp: “ từng … thì khác. Em thật sự thể đau lòng giả vờ như gì xảy mà sống tiếp với , cứ vô cảm như thế cả đời.”

Tịch Quyền im lặng, bất chợt vòng tay ôm eo cô, cúi đầu hôn cô một cái.

Yên Hàm hổ, cứng , dám nhúc nhích. Trong đầu ngừng nghĩ: Sao tự nhiên hết mấy chuyện , mấy chuyện đáng lẽ nên chôn sâu mãi mãi?

Hồi lâu , ánh mắt vẫn rời cô. Yên Hàm chịu nổi, lầm bầm:

“Anh ? Không ăn nữa hả?”

Tịch Quyền thu ánh mắt từ gương mặt xinh của cô: “Không gì, đang ngắm nhan sắc khuynh thành của vợ .”

“…” Cô c.ắ.n môi: “Có lén học kỹ năng theo đuổi khác ?”

“Chỉ cần lòng, chẳng ai cần học cách theo đuổi khác cả. Đó là bản năng.”

Yên Hàm nghẹn lời, nên vui buồn, bèn hừ hai tiếng cúi đầu tiếp tục ăn lẩu.

Sau bữa ăn, Tịch Quyền dọn dẹp. Yên Hàm chẳng việc gì , loanh quanh trong nhà. Đi hết một vòng, cũng dọn xong.

Cô thong thả phòng ngủ, tự nhiên như .

Lúc phòng đồ, Yên Hàm bóng dáng cao ráo, sống lưng thẳng tắp và vẻ trai của , nghĩ đến chuyện hôm qua xử lý giúp . Nghĩ một lúc, cô cảm thấy để triệt để giải quyết vấn đề, cô nên khoe chút tình cảm vợ chồng.

Cô lấy điện thoại , mở camera nhưng đổi sang chế độ video.

Tịch Quyền đang tìm áo choàng tắm trong phòng đồ, gọi cô một tiếng.

Yên Hàm từ mép giường dậy, cầm điện thoại . Anh cô, đó tiếp tục tìm đồ trong tủ.

Yên Hàm giơ tay mở một ngăn tủ đựng đồ mới, tìm áo choàng cho video.

Lấy một chiếc áo choàng mà cô chuẩn sẵn lúc mua đồ, đầu định đưa cho thì bất ngờ thấy Tịch Quyền đang cởi cúc áo sơ mi. Hai cúc tháo , lộ một phần n.g.ự.c rắn chắc.

Cô sững : “Anh ?”

“Cởi đồ để tắm.”

“Anh cởi đồ ở đây gì?” Khuôn mặt cô đỏ ửng. “Em đang video đấy.”

Anh khẽ cong môi, nụ thoáng chút ngông nghênh: “Vậy thì video em giữ mà xem một .”

Yên Hàm: “…” Cô giơ tay ném thẳng chiếc áo choàng mặt .

Anh từ từ gỡ chiếc áo choàng , ánh mắt cháy bỏng cô.

Yên Hàm rụt : “Anh ?”

Anh tiến gần, lấy điện thoại từ tay cô, đặt lên tủ trang sức giữa phòng đồ, để ống kính hướng về phía cô. Sau đó, bế cô lên, áp cô cửa tủ quần áo, kéo chiếc áo choàng tắm của cô .

Yên Hàm hét lên.

 

Loading...