CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 38: Mù.
Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:19:06
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dọc đường Yên Hàm cứ nghĩ, lẽ nên về nhà cũ một chuyến, chuyện qua vẻ thật sự mập mờ.
Tuy Tịch Quyền hôm đó cô gặp Phương Hàm Sanh, còn dẫn theo tài xế của nhà, cũng che giấu gì nhiều.
Hơn nữa tổng cộng chỉ gặp mặt mười phút.
Vậy nên chỉ cần hiểu lầm, những chuyện khác, đều thể dễ dàng giải thích, đúng ~ Nếu nhà họ Tịch gì nghi ngờ, thì cứ tìm Tịch Quyền mà hỏi.
Tuy là , nhưng cũng thật cảm thấy với Tịch Quyền, bây giờ còn đang viện, thể gây thêm phiền cho …
Vậy thì cô tự thôi. Dù một lời nào, việc cô đến đó cũng đủ để chứng minh trong sạch, hề gì mờ ám.
Ừm.
Cuối cùng, Yên Hàm với Tiêu Vận: “Đến nhà cũ của nhà họ Tịch .”
Tiêu Vận đáp: “Phu nhân, Tịch dặn đưa cô về bệnh viện.”
“ , nhưng đến nhà cũ , cứ đưa .”
Tiêu Vận chần chừ, “ phu nhân, như thể sẽ sa thải.”
Yên Hàm bật , dựa ghế phụ, duyên dáng : “Trợ lý Tiêu, chẳng điều chuyển khỏi vị trí trợ lý đặc biệt ? Sao về việc đưa đón thế ?”
Tiêu Vận đáp: “Chủ yếu là Tịch lời chuyển đến Thẩm Khâm, nên mới tới.”
Yên Hàm gật đầu, chỉ tay về hướng giao lộ phía .
Tiêu Vận bất đắc dĩ bật đèn xi nhan, lập tức rẽ con hẻm cũ ở phía Bắc thành phố.
Yên Hàm an ủi : “Sẽ , sẽ với .”
Tiêu Vận gật đầu: “Cảm ơn phu nhân.”
“Cô Tiêu Dương điều chuyển khỏi văn phòng tổng giám đốc ? Bây giờ cô ở ?” Cô hỏi một cách tự nhiên.
“Cô đang ở văn phòng tổng giám đốc điều hành, trợ lý đặc biệt của phó giám đốc, tại chỗ .”
“Ồ, xa… văn phòng tổng giám đốc ?”
“?” Tiêu Vận ngập ngừng một giây, nhanh chóng đáp: “Không gần, văn phòng tổng giám đốc ở tầng 80, còn văn phòng tổng giám đốc điều hành ở tầng 76, hơn nữa công việc ở chỗ bận rộn, thời gian rảnh rỗi để dạo lung tung, phu nhân yên tâm.”
Yên Hàm khẽ ho một tiếng, ngoài cửa sổ, mỉm gì.
Khi xe chạy đến gần nhà cũ, Yên Hàm xuống xe, đúng lúc đó điện thoại của cô reo lên, thì thấy là Tịch Quyền gọi.
[Có chuyện gì ? Anh Tịch.]
[Em đang ở ?]
[Em… đang ở nhà cũ.]
[Em đến nhà cũ gì?]
Yên Hàm xoay xoay gót giày, ho khẽ một tiếng.
Giọng đàn ông trong điện thoại lạnh lùng: [Đến bệnh viện ngay.]
Cố Diệp Phi
[Anh ?]
[Đến bệnh viện ngay, đừng để thứ ba.]
[??] Yên Hàm khoanh tay, nhíu mày: [Tịch Quyền, giọng điệu của là ? Không vợ thì thẳng , hài lòng về chuyện tối nay thì thẳng , ly hôn thì cứ thẳng .]
[…] Tịch Quyền im lặng một giây, giọng điệu lập tức mềm mại hơn: [Đến bệnh viện ngay, thứ ba , vợ .]
[…] Yên Hàm : [Em chỉ trong một chút sẽ về, nếu nhà của sẽ hiểu lầm em.]
[Em lấy lấy nhà họ Tịch?]
[Anh là khó chuyện nhất nhà họ Tịch ? Vào trong một chút thì hả?]
[…] Tịch Quyền hít một sâu: [Về ! Không .]
Yên Hàm tức tối bức tường ngoài của nhà cũ, mím môi, tắt điện thoại xe: “Tên đàn ông c.h.ế.t tiệt cho nhà . Trợ lý Tiêu, báo cáo chuyện ?”
“Không ,” Tiêu Vận sợ hãi đáp: “Với trí thông minh của Tịch, chúng đến bệnh viện ngần thời gian, thể suy đoán .”
“Anh va đầu ? Đầu thương mà còn suy đoán giỏi .”
“Phu nhân lẽ hiểu rõ Tịch , với thì đây chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
“…” Yên Hàm cảm thấy xúc phạm, cô đến ngất mà còn gọi là vết thương nhỏ, “Nếu thương nữa thì sẽ c.h.ế.t.”
Tiêu Vận: “…”
Yên Hàm: “Ý là, với đàn ông , ngoài cái c.h.ế.t thì thứ đều là chuyện nhỏ?”
Tiêu Vận: “Anh lẽ cũng sợ c.h.ế.t.”
“…”
Mệt quá, chuyện với thuộc hạ lạnh lùng của đàn ông m.á.u lạnh đó, cô cảm thấy nhiệt huyết của đều đông cứng , “Xem vô ích .”
“Không ,” Tiêu Vận hoảng sợ, “Phu nhân đối với Tịch tình sâu nghĩa nặng, sợ là do tính cách, còn phu nhân sợ là vì phu nhân yêu , Tịch thật sự khiến khác ngưỡng mộ.”
Yên Hàm một cách im lặng, cuối cùng mỉm , che miệng chống cằm, trông vẻ tâm trạng .
Tiêu Vận hiểu ý cô, chỉ thể mỉm , thêm gì.
May , Yên Hàm nhanh chóng hỏi một chuyện khác: “Chuyện của hai nhà Cố Thẩm là như thế nào?”
Tiêu Vận: “Chuyện là gần đây nhà họ Thẩm Tịch Thị đ.á.n.h đòn khá nặng, mấy ngày nay Tịch Thị cũng gần như ngừng tay, nhưng nhà họ Thẩm nuốt trôi cục tức , liền tìm đến nhà họ Cố hợp tác, chuẩn đáp trả.”
“Vậy… việc hai nhà họ hợp tác ảnh hưởng gì đến Tịch Thị ?”
“Tịch Thị chuẩn từ khi tay , nên gì ảnh hưởng, hơn nữa, hiện tại họ cũng thể hợp tác nữa.”
Yên Hàm nhớ đến chuyện Tiêu Vận đó về việc hai nhà họ Cố bắt, “Người nhà họ Cố bắt là chuyện gì ?”
“Thực những chuyện trong thương trường thì cần gì lưng, nhưng Thẩm Khâm về việc Phương Hàm Sanh và phu nhân…” Tiêu Vận khẽ ho một cái, “Nên cố tình chụp ảnh để gây rắc rối cho Tịch, đó nhân cơ hội tìm đến nhà họ Cố hợp tác chuẩn đối phó với Tịch Thị, tạo một đống rắc rối cho Tịch. Thế nên Tịch cũng đáp trả , hai nhà họ Cố đ.á.n.h bạc ở một sòng bạc tại phía Bắc thành phố, báo cảnh sát.”
Yên Hàm gật đầu, “Vậy ảnh là do Thẩm Khâm chụp, tại gây rắc rối cho mà khó nhà họ Cố?”
“Thẩm Khâm cần động tới, bán Phương Hàm Sanh, tiếp theo sẽ chuyện cho chịu.” Tiêu Vận với vẻ bối rối, tiếp tục: “Việc động đến nhà họ Cố là để cảnh cáo họ, đừng can thiệp chuyện của khác.”
Yên Hàm gật đầu, “Ra là . Chuyện hợp tác của hai nhà Thẩm Cố, cả tập đoàn ?”
“Chắc là , bên ngoài vẫn , chỉ là chúng thể động như , tất nhiên là các mối quan hệ để thu thập những thông tin .”
“Vậy Tịch Tiêu Dương ?”
“Cô ?” Tiêu Vận lắc đầu, “Chuyện rõ, sẽ điều tra .”
Vừa , xe đến tòa nhà bệnh viện.
Yên Hàm chậm rãi mở cửa xe bước xuống, cùng Tiêu Vận lên tầng bệnh viện, trong phòng ai.
Yên Hàm lặng lẽ bước phòng trong, Tịch Quyền đang nhắm mắt, ngủ , tay vẫn đang truyền dịch.
Cô đến bên giường, xuống, giường vang lên tiếng : “Trên bàn bánh kem.”
Yên Hàm giật , thẳng dậy, “Anh, ngủ ?”
Anh cô, hai chằm chằm, cuối cùng cô lặng lẽ đầu mở hộp bánh, gì.
Tiêu Vận ở ngoài nhận một cuộc điện thoại, đợi hai trong phòng chuyện với một lúc mới gõ cửa bước . Sau đó xuống bên giường và bắt đầu cuộc họp trong phòng bệnh với Tịch Quyền.
Tiêu Vận : “Hiện tại Cố Chính Tự đang tìm cách để kéo quan hệ nhằm cứu em trai , Thẩm Khâm cũng tay giúp đỡ, dù cũng khó mà tìm đối tác nào khả năng đối đầu với chúng như nhà họ Cố.”
Tịch Quyền gật đầu, “Họ tìm đến những ai?”
Tiêu Vận đáp: “Cố Chính Tự chỉ là một ấm, em trai cũng chỉ tụ tập với một đám công tử bột trong giới, năng lực gì đáng kể. Những họ tìm đến, khi là đối đầu với Tịch Thị, nhiều sẽ do dự đôi chút.”
“Ừ.” Tịch Quyền đang nghiêng đầu ăn bánh bên cạnh, “Ngon ?”
Yên Hàm gật đầu, “Sao em thích vị chanh dây?”
“Chẳng sáng hôm đó em ăn suốt ?”
Yên Hàm một cái, mím môi cúi đầu tiếp tục ăn.
Thấy , Tiêu Vận tiếp tục : “, Tịch?”
“Ừ?”
“Vừa nãy phu nhân rằng Tịch Tiêu Dương chuyện giữa hai nhà Thẩm và Cố.”
Tịch Quyền thu ánh mắt từ Yên Hàm, sang Tiêu Vận, “Tịch Tiêu Dương?”
“Vâng.”
Anh Yên Hàm, “Hửm?”
Yên Hàm thật sự nhắc đến phụ nữ đó, cô thở dài, “Lúc ở buổi tiệc, cô gọi em là cô Yên, em vặn một câu, đầu kể chuyện của em cho khác, rằng chuyện hợp tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Cố là của em.”
Lông mày Tịch Quyền nhướng lên, với Tiêu Vận: “Điều tra .”
Tiêu Vận gật đầu, “ bắt đầu điều tra .”
Yên Hàm nhớ chuyện mà Chu Nịnh kể cho cô, tin tức của cô cũng khá nhanh nhạy, nên cô lấy điện thoại gửi tin nhắn.
Chu Nịnh vẫn đang ở buổi tiệc, khi nhận tin nhắn trả lời ngay: [Tịch Tiêu Dương đang ở cùng với hai nhà họ Cố, cô cũng là bình thường thôi.]
Yên Hàm: […??] Cô đáp : [Làm cô ở cùng với ?]
Chu Nịnh: [Gần đây gặp họ ở quán bar, hì hì hì.]
Yên Hàm hiểu vấn đề, đầu đưa điện thoại cho Tịch Quyền xem, “Cô đúng là mắt xuống dốc mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-38-mu.html.]
Tịch Quyền: “…”
Yên Hàm chậm rãi lấy điện thoại tiếp tục ăn bánh.
Tịch Quyền suy nghĩ một lúc, với Tiêu Vận: “Đừng bận tâm đến cô nữa, điều tra ba của cô , nếu ông dính líu gì đến nhà họ Cố, thì cho ông về hưu.”
Tiêu Vận gật đầu, “Vâng.” Nói xong, dậy: “Vậy xin phép, chúc ngài và phu nhân một buổi tối vui vẻ.”
Yên Hàm sặc bánh.
Tiêu Vận khựng , lập tức rời khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn tiếng ho khan và tiếng sột soạt nhẹ của quần áo.
Người đàn ông giường khó khăn xoay để vỗ lưng cho cô, gọi rót nước.
Yên Hàm vội vàng xuống giữ , “Đừng động đậy, sẽ vết thương đau thêm.”
Cô xuống mép giường, tự lau nước mắt nơi khóe mắt, sặc đến chảy cả nước mắt…
Uống xong nước, Yên Hàm cảm thấy dễ chịu hơn, còn tức n.g.ự.c nữa.
Cô phát hiện ánh mắt của đàn ông giường đang chăm chú khuôn mặt cô, cô khựng , “Sao ? Tính toán xong chuyện của khác , giờ định tính đến em ?”
Anh mỉm nhạt, “Em chuyện gì mà cần tính?”
Yên Hàm tự nhiên mặt , “Chuyện đó… cũng mà, hôm đó em…”
Anh mỉm , “Không cần giải thích, cần vì mà ngất giải thích.”
Yên Hàm càng thoải mái, dậy định , nhưng đúng lúc đó một cánh tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngã xuống n.g.ự.c .
Yên Hàm sững sờ, “Anh…” Cô đưa tay sờ n.g.ự.c , “Ở đây vết thương.”
Tịch Quyền thật sự đau đến mức choáng váng, nhưng đó cảm thấy ngọt ngào lan tỏa trong tim.
Đây là đầu tiên Yên Hàm gần gũi với như thế , cô quen, cứng nhắc ngắm các đường nét khuôn mặt , nhận đàn ông thật sự là tác phẩm hảo của thượng đế, ánh mắt cô vẫn giữ tiêu chuẩn cao, ừm.
Yên Hàm cô thật tuyệt vời.
Tịch Quyền cũng là đầu tiên tiếp xúc gần gũi với cô như thế , nhận thấy đôi mắt cô thật , đôi mắt hoa đào , với hàng mi dài khẽ chớp như con nai nhỏ đang hoảng sợ, khiến khỏi động lòng.
Cô vẫn đang mặc bộ lễ phục đỏ của buổi tiệc, trang điểm tinh tế, sắc sảo và kiều diễm, khuôn mặt cùng với ánh mắt , như thể là duy nhất mà cô sẵn sàng thể hiện sự yếu đuối.
Không hiểu , tim bỗng dưng ngứa ngáy.
Trước đây chú ý đến cô nhỉ, đính hôn hai năm, kết hôn một năm, từng cô một cách nghiêm túc.
“Hàm Hàm.”
Cô khẽ chớp mắt, ánh mắt lấp lánh .
Giọng của Tịch Quyền nhẹ nhàng: “Sao ?”
“Đừng gọi em như , em quen.”
Tịch Quyền khựng , “Trước đây chúng xa cách ? Anh gọi tên em thôi ?”
“Anh còn hiếm khi gọi cả tên em nữa.”
“…”
Tịch Quyền khẽ thở dài, “Xin , bé Hàm.”
“…”
Yên Hàm dậy, che mặt và tai . Người đàn ông giường bật trầm thấp, một lúc, với vẻ đầy áy náy, “Sau sẽ thường xuyên đến Paris thăm em.”
Yên Hàm khoát tay, rõ ràng vẫn quen với sự đột ngột yêu thương của .
Tịch Quyền: “Hả?”
“Anh thật sự nghĩ là va đập đầu ? Thực hề thích em.”
“Nói bậy, nếu em dám chồng đầu óc vấn đề nữa, sẽ xử lý em.”
“…”
“Rồi em sẽ quen thôi.”
“Anh thích em ở điểm nào, ?”
Tịch Quyền nhớ thời gian gần đây, lẽ là do tiếp xúc nhiều hơn, mỗi cử chỉ, hành động của cô, đều cuốn hút, từng khoảnh khắc, từng hình ảnh đều hấp dẫn, chỉ là để ý mà thôi.
Ừ, chú ý đến cô, chẳng trách cô luôn vô tâm.
Tịch Quyền : “Chỉ cần em yên ở đó, thích .”
Yên Hàm đau khổ nhắm mắt, “Vậy đây mù ?”
“Ừm.”
Yên Hàm thêm gì nữa, lặng lẽ dậy lễ phục, đó tẩy trang xong mới bước ngoài. Tịch Quyền cô và : “Em tin nhắn đấy.”
Yên Hàm nhướng mày, cầm điện thoại lên và mở đoạn video mà Yên Quân Minh gửi.
Trong video giọng của Phương Hàm Sanh và Thẩm Khâm.
Điện thoại vẻ đặt ở góc phòng, của cả hai .
Phương Hàm Sanh bước phòng, xuống sofa và : “ hẹn bạn , Thẩm chuyện gì thì thẳng .”
Thẩm Khâm đối diện, : “Anh quá đấy. Chẳng qua chỉ là mấy bức ảnh thôi mà.”
Phương Hàm Sanh chằm chằm , nhưng gì.
Thẩm Khâm nhận điều gì, tiếp tục : “Không đang theo đuổi Yên Hàm ? Chụp ảnh thì càng , chồng cô tức giận ly hôn, chẳng lợi ?”
Phương Hàm Sanh giọng đều đều: “Thật ?”
“Chẳng Tịch Quyền và vợ cũng chỉ là giao dịch thôi ? Ai chịu đựng chuyện chứ?” Anh , “ chắc cũng định cưới cô nhỉ, chỉ theo đuổi để chơi thôi mà. Vậy giúp bạn một chút chẳng quá hợp lý ?”
Phương Hàm Sanh đá lật bàn .
Thẩm Khâm nhíu mày, “Anh…”
Phương Hàm Sanh bước tới gần, túm lấy cổ áo : “Thẩm Khâm, chụp ảnh thì quan tâm, nhưng nếu dám phát tán ảnh của mà từng công khai theo đuổi, tin sẽ chặt mồi cho cá mập.”
“Phương Hàm Sanh, điên , vì một phụ nữ mà thế với ? Bỏ tay .”
Phương Hàm Sanh nâng chân đạp ngã xuống, “Dám chơi với .”
Xem xong, Yên Hàm ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Tịch Quyền, cô mới nhận quên đeo tai .
Yên Hàm lúng túng đến mức nghẹt thở, “Cái đó… xin , em để ý đến phép tắc công cộng.”
Tịch Quyền nhẹ giọng, “Em bật phim khiêu dâm, .”
“…”, Yên Hàm hít một , “Anh tin là em rút kim truyền của , cho … cho sớm…”
“Cho cưới sớm?”
“…”
Yên Hàm mở cửa bước ngoài, thể thêm lời nào nữa.
Vừa bước phòng khách, Tiêu Vận , chào cô phòng bệnh.
Sau một cuộc họp bí mật mười phút, đột nhiên điện thoại của cô nhận một cuộc gọi video.
Yên Hàm nhấn nút trả lời, lập tức khuôn mặt của Tịch Quyền xuất hiện trong video.
Ngay đó, thấy Tiêu Vận đang điện thoại, che loa với Tịch Quyền: “Thẩm Khâm và Cố Chính Tự đang ở cùng , hai họ đang bàn bạc về việc gặp .”
“Không cần , sắp xuất viện .”
“Thẩm Khâm nếu gặp trực tiếp thì gọi điện thoại cũng .”
Tịch Quyền nhếch môi , “Bật loa ngoài .”
Tiêu Vận lập tức bật loa ngoài, điện thoại: “Anh Thẩm, gì thì .”
“Xin chào, Tịch? là Thẩm Khâm. Em trai vô ý gây chuyện với , xin gửi lời xin .”
Tịch Quyền: “Ừ.”
Thẩm Khâm: “Vậy xem, liệu Tịch Thị thể…”
“Hửm? chẳng sớm ngừng ?”
Thẩm Khâm khựng .
Tịch Quyền giả vờ như bừng tỉnh, “Hôm nay là giá trả cho việc Thẩm chụp ảnh, còn ngày mai sẽ là món nợ những lời cay độc đó.”
Một làn gió lạnh lướt qua Thẩm Khâm, “Anh Tịch.”
Cố Chính Tự giành lấy điện thoại, “Tịch Quyền, g.i.ế.c chỉ cần một nhát, nên để một đường sống cho là điều .”
Tịch Quyền lười biếng , “Anh là ai?”
“Hừ, chính là mà vợ suýt chút nữa bước cửa nhà . Em trai gây sự với , định gì?”
“Ồ, Cố? Đừng vội, vợ cũng dám để ý, từ lâu còn đường sống .”
“Tịch Quyền!”
Tịch Quyền cúp máy, cầm lấy điện thoại của , màn hình, khẽ : “Đi ngủ ? Cô Yên, suýt đẩy con đường lầm lạc, sẽ đền bù bằng cách công cụ ấm giường cho em.”
Yên Hàm: “…”