CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU - Chương 20: Hoán đổi linh hồn.

Cập nhật lúc: 2025-10-08 11:14:31
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ tin tức nên mới bốn chữ .

Lúc hiểu Yên Hàm mới cảm thấy yên tâm hơn, đối với cô luôn một chút ma lực.

Sau mười tiếng bay, máy bay hạ cánh thành công xuống sân bay Paris.

Yên Hàm trả lời tin nhắn “Lên đường bình an” của : [Đã đến nơi, đang về chỗ ở.]

Ít phút đó, trả lời một chữ “Ừ”, cứ như , hai liên lạc nữa.

Thời gian đó Yên Hàm bận, suốt hai tháng trời cô đều ở Paris, từng về nước, theo kế hoạch thì đợi đến Tết sẽ về.

ngờ tháng 8 gặp Tịch Quyền ở Paris.

Ngày hôm đó, cô và trợ lý mang váy cưới đến một khách sạn, khi qua sảnh, trợ lý bất ngờ kéo lấy áo của cô.

qua, trong nháy mắt, cô thấy Tịch Quyền đang cùng vài đàn ông ở quầy lễ tân.

Yên Hàm nhướng mày: Tại ở đây?? Đi công tác ?

Tịch Quyền tình cờ cũng chú ý đến cô… Lúc đó ở cửa khách sạn chỉ cô và trợ lý bước , ngay tại khoảnh khắc , đại sảnh tráng lệ như một luồng sáng xuyên qua, vô thức liếc .

, thấy vợ .

Ánh mắt của Yên Hàm và giao hai giây, đó cô thẳng về phía , hề .

Khi đến phòng của khách, cô đổi vẻ mặt vô cảm, tươi chào hỏi .

Cô dâu là Trung Quốc còn chú rể là Pháp, đám cưới sẽ tổ chức tại Paris trong vài ngày tới và trang phục đặt hai tháng.

Do studio của cô cách đây 5 km, cô dâu đang m.a.n.g t.h.a.i và say xe nên cô mang váy cưới đến.

Sau khi bước , trợ lý xách va li phòng ngủ, giúp cô dâu váy.

Yên Hàm bên cửa sổ phòng khách tự hỏi, Tịch Quyền đến đây khi nào? Anh chỉ thể công tác chứ việc gì khác, hơn nữa còn cho cô , nếu cô tình cờ gặp thì tên khốn khi xong việc sẽ im lặng tiếng mà rời luôn ?

Nếu thì cứ thôi, với cô thì cũng , cô còn mong đợi sự dịu dàng của nữa; với cô thì cùng lắm cô cũng chỉ thể cùng ăn một bữa cơm, đó sẽ tự đuổi .

Cô dâu váy bước , Yên Hàm sang phụ giúp một chi tiết nhỏ.

Ngay lúc đó, cô thoáng thấy một hộp quà đặt bàn .

Yên Hàm suy nghĩ… Đã đến gần hôn lễ , danh sách thiệp mời chắc cũng phát xong, hộp quà

Quả nhiên, khi cô bước đến, cô dâu : “Cô Yên, hai ngày nữa đến dự đám cưới của nhé.” Cô chỉ những thứ bàn mỉm ngọt ngào : “ chuẩn cho cô đó.”

Yên Hàm cúi đầu chỉnh thắt lưng váy cưới, : “Cô khách sáo .”

“Không , cô đến, nhà thiết kế váy cưới đến dự hôn lễ của là một điều thật sự .”

Mặc dù Yên Hàm bận rộn, nhưng khách hàng quen và hàng năm chi nhiều tiền cho cô, cái gọi là khách hàng chính là Thượng đế, chân thành mời, đến lễ cưới thì vẻ thích hợp.

nghĩ ngợi nhiều, gật đầu : “ nhất định sẽ đến, đến để khoảnh khắc nhất của bộ váy .”

Cô dâu ngay lập tức nở nụ hạnh phúc, đó hỏi với một giọng điệu vui vẻ và thoải mái: “ kết hôn?”

Yên Hàm gật đầu: “ .”

“Trời ạ, cô bao nhiêu tuổi mà kết hôn ?”

Bàn tay đang chỉnh váy cưới của Yên Hàm dừng , đó đáp: “Gặp tình yêu đích thực.”

“Woa ~” Đối phương lập tức cảm thán: “Ở tuổi mà gặp tình yêu đích thực thì quá hạnh phúc còn gì!?”

Yên Hàm chậm rãi di chuyển phía cô dâu để điều chỉnh, thu nụ mặt, “ , gặp hạnh phúc.” Gặp , cuộc đời của cô cũng xem như trọn vẹn.

Cô dâu thấy biểu cảm của cô, chỉ một giọng đỗi dịu dàng, bản cũng cảm thấy hạnh phúc mỹ mãn, “Coi như nhận lời chúc phúc của cô.”

Yên Hàm: “…” Đừng nhận lời chúc phúc bừa bãi như chứ, thật hết cách.

Cô khẽ ho một tiếng, tiếp tục việc.

Cô dâu hứng thú với chuyện của cô, hỏi: “Chồng của cô là ai ? Để xem thử là trai trẻ tài năng nào mà thể bông hoa hồng là cô Yên đây.”

Yên Hàm khẽ , “Là Tịch Quyền.”

Cô dâu sửng sốt, “Tổng giám đốc của Tịch Thị?”

.” Cô gật đầu.

“Hai tháng thấy ở Mỹ! Anh đấu giá một chiếc dây chuyền kim cương trị giá cả vài trăm triệu!!”

Yên Hàm ngước mắt lên.

Cô dâu liên tục thở dài, “Một đàn ông siêu trai. Lúc đó hỏi chồng , với đó là tổng giám đốc của Tịch Thị. Thật thể tin , cô thật sự kết hôn với ?!”

, “ .”

“Chúa ơi, tặng cô sợi dây chuyền đó ?”

“Ừ.” Cô mỉm .

Cô dâu dường như chìm đắm trong thế giới cổ tích thể thoát , “Lãng mạn quá ! Anh ở Paris ? Cô nhớ đưa chồng đến dự tiệc cưới nhé.”

Hình ảnh mà cô gặp thoáng hiện lên trong đầu Yên Hàm, nhưng cô vẫn lắc đầu, “Anh ở đây, đang công tác ở Indonesia.” Cô thậm chí đến khi nào và khi nào sẽ rời , nên cũng thể mong đợi gì.

Hai tháng qua, họ chỉ gọi điện thoại với hai , đều là vì bà của ốm, cô chuyện nên gọi cho .

Lúc đó đang ở bệnh viện, máy với cô vài câu đưa điện thoại cho bà, vài phút mới cầm máy.

Cô cũng chẳng gì, khi quyết định quên , cô dường như cố gắng kiềm chế bản , những gì nên thì đừng , ngay cả những gì nên cũng cố gắng tiết kiệm.

Anh tùy tiện rằng gần đây gặp ba cô, ăn một bữa cơm, và ông vẫn khỏe mạnh.

cảm ơn, như , cúp máy. Hai ngày gọi nữa, lặp các thao tác , cuối cùng tạm biệt với , chỉ thế thôi.

Vì bà nặng, nên cô cũng về.

Sau đó, họ còn liên lạc nữa.

Trong thời gian , họ giống như một cặp vợ chồng liên hôn hảo.

Tuy nhiên, nhớ thì là dối. Mặc dù khi gọi điện cô cố gắng hỏi thăm về tình hình của , nhưng khi cúp máy, cô thường ngẩn ngơ mất nửa tiếng, thể vẽ bản vẽ, trong đầu là hình ảnh của .

Những đêm ngủ , cô vẫn chui vòng tay . Trước đây, mỗi khi họ chung giường, cô luôn tìm cách lặng lẽ sát .

bây giờ cô chỉ thể tưởng tượng, tự nhủ rằng: Không quyết định yêu nữa ? Còn nghĩ về gì.

Mặc dù hiệu quả vẫn rõ rệt, nhưng cô từ bỏ một thói quen.

Trước đây, cô thường định kỳ xem trang web và tài khoản công khai của Tịch Thị, xem lịch trình công việc của , xem gương mặt , nhưng thói quen gần như bỏ . Việc mà cô duy trì suốt ba năm, giờ đây thể từ bỏ chỉ một đêm, cô cảm thấy khá hài lòng về điều đó.

Cô dâu ở Paris, tiếc nuối : “Tiếc quá, hai vợ chồng cô cùng , chắc chắn là đôi.”

Yên Hàm hồi tưởng , ừm, hai đúng là cạnh trông , nhưng đó là vẻ linh hồn.

Cuối cùng khi mặc xong váy cưới, cô dâu vui vẻ xoay một vòng tại chỗ, Yên Hàm lấy điện thoại một đoạn ngắn, đăng lên trang cá nhân: “Thành quả nhỏ hôm nay.”

Không ngờ một phút , Tịch Quyền bình luận bài đăng: [Cùng ăn tối nhé?]

Yên Hàm: ???

Cô nghĩ rằng danh sách bạn bè của tổng giám đốc Tịch chắc hẳn nhiều, nếu thì cũng là đối tác kinh doanh, nên bên cô chắc ai thấy bình luận của .

Cô liền trả lời thẳng: [Không rảnh, xin .]

Không ngờ Tịch Quyền nghiện mạng đáp nữa: [Sao rảnh? Chỉ là một bữa ăn thôi mà.]

Yên Hàm nghĩ thầm, ăn với khách hàng của hoặc với trợ lý và thư ký , cứ nhớ đến gì.

Hơn nữa, tên khốn rõ ràng là thấy cô mới giả bộ gọi cô ăn, nếu thì chắc lẳng lặng mất.

Hôm nay cô thật sự bận rộn, còn về để nốt một chiếc váy cưới khác.

Yên Hàm trả lời : [Em bận, tự ăn .]

Cố Diệp Phi

Xong cô cất điện thoại , chuyện thêm vài câu với cô dâu thu dọn đồ đạc cùng trợ lý về. Trước khi , cô dâu đưa cô hộp quà và dặn dặn rằng cô nhất định đến dự đám cưới.

Yên Hàm đồng ý.

Khi đến bãi đỗ xe hầm, một sự cố nhỏ xảy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-truoc-yeu-sau-jzbi/chuong-20-hoan-doi-linh-hon.html.]

Trợ lý lên xe khởi động, nhưng một phút trôi qua mà xe vẫn nổ máy.

Yên Hàm sang, “Sao ? Xe hỏng ?”

“Không nữa, lúc nãy đến thì vẫn mà.” Trợ lý nhấn nút khởi động, nhưng một chút âm thanh yếu ớt, xe vẫn nổ máy.

Yên Hàm: “Em xem xe ? Mở nắp capo xem nào.”

“Chị ơi, kỹ thuật khó với em.” Trợ lý khổ.

Yên Hàm bật , “Chị cũng xem.”

Trợ lý: “Có lẽ là do tối qua để ngoài cửa xưởng mưa ướt , tối qua Paris mưa lớn. Hay là chị gọi rể đến giúp ?”

Yên Hàm lập tức đầu, nghĩ thầm, chị thà ngủ qua đêm ở bãi đỗ xe chứ gọi .

lâu , một dáng đàn ông quen thuộc xuất hiện ở cửa thang máy.

Lúc đó, Yên Hàm đang dựa đầu xe chuẩn gọi điện tìm đến giúp, ngẩng đầu lên liền chạm ánh mắt của .

Tịch Quyền bước thẳng đến, khi mặt cô, hỏi: “Em định ?”

“Ừ.” Cô cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại, với bên rằng xe hỏng.

Nghe , Tịch Quyền khẽ nhướng mày, lấy điện thoại của cô và ngắt cuộc gọi .

Yên Hàm , đàn ông trả điện thoại mở nắp capo để kiểm tra.

Yên Hàm để ý đến , khoanh tay dựa cửa xe, nhúc nhích, nhưng khóe mắt vẫn thể chú ý đến hành động của .

Tịch Quyền xem một lúc thấy tiếng động gì, liền đầu bóng đang dựa xe, vô tình hỏi: “Em đến đây gì?”

“Đưa váy cưới cho khách hàng.”

“Không thời gian ăn tối ?”

“Không .”

“Ngày mai thì ?”

“Cứ để xem .”

Sau đó là một lặng, một phút Tịch Quyền đóng nắp capo , bước đến bên cô. Yên Hàm một tiếng cảm ơn định lên xe, nhưng Tịch Quyền ngăn cô .

Cô ngước lên, “Sao ?”

Tịch Quyền: “Xe sửa xong, đợi đến sửa.”

Yên Hàm: “…” Cô đáp một tiếng, với trợ lý: “Thôi chúng ngoài bắt taxi , chỉ năm cây thôi, sẽ đến nơi nhanh thôi.”

Tịch Quyền phụ nữ mặt, im lặng một lúc, bỗng nhiên : “Sao em giống như quen ?”

Yên Hàm: “…”

Tịch Quyền: “Sao em nhờ chở ?”

Cô vợ của : “Thôi, việc cần phiền .”

Tịch Quyền khó hiểu, “Sao em như xa lạ .”

Yên Hàm lạnh lùng đáp: “Hai tháng gặp , thì lạ lẫm và quen cũng là chuyện bình thường mà?”

Tịch Quyền: “……”

Anh nhướng mày, “Em chắc chắn là hai tháng gặp chồng thì nhận là chuyện bình thường ?”

Yên Hàm từ từ mặt , “Em bận lắm, ai mà là ai chứ. Thôi, tạm biệt, em việc đây.”

Tịch Quyền đút một tay túi, “Anh gọi đến sửa xe , chắc đến một tiếng là xong, em chắc chắn đợi?”

Yên Hàm trợ lý, trợ lý : “Vậy, thì đợi , chứ để xe đây thì ?”

Yên Hàm: “……”

Tịch Quyền khẽ nhấc cằm, “Lên lầu đợi một chút.”

Trợ lý: “Em ở trong xe là chị ơi, chị lên , em sẽ ở đây đợi đến sửa.”

Tịch Quyền gật đầu, “Được, cô cứ ở đây.”

Yên Hàm: “……”

Sao câu vẻ mờ ám thế, cô khẽ ho, chậm rãi bước theo thang máy.

Ai ngờ khi thang máy mở , chờ ở cửa chính là khách hàng quý của cô. Khi thấy họ, đó mở to mắt ngạc nhiên: “A, a, cô Yên, chẳng chồng cô đang công tác ở Indonesia ?”

Yên Hàm: “……”

Tịch Quyền vợ , cô gượng gạo đối diện với , đó bình tĩnh : “Bất ngờ luôn ở khắp nơi, lúc xuống lầu thì tình cờ thấy đến, chắc là kết thúc công việc xong đến thăm .”

“A a a, lãng mạn quá, lãng mạn quá.” Cô dâu chìa tay về phía Tịch Quyền, “Chào Tịch.”

Tịch Quyền nhẹ nhàng bắt tay, gật đầu , “Chào cô.”

Cô dâu ở cửa, : “Cô Yên mang váy cưới đến cho , cũng mời cô tham dự đám cưới của , Tịch thời gian ? Cùng cô Yên đến nhé.”

Tịch Quyền gật đầu một cách tự nhiên, nắm tay vợ bước khỏi thang máy.

Cô dâu vui vẻ bước , vẫy tay chào họ, “Tạm biệt nhé.”

Khi phòng của Tịch Quyền, Yên Hàm thở phào nhẹ nhõm, mà trùng hợp thế .

Tịch Quyền: “Anh Indonesia?”

Yên Hàm đầu .

Tịch Quyền: “Sao Hỏa?”

Yên Hàm: “……”

Cô từ từ bước đến cửa sổ, ngoài thấy cơn mưa lất phất buổi chiều ở Paris, chuyển chủ đề: “Khách hàng của em đưa thiệp mời, thời gian ? Hay là ngày mai ngay?”

“Em cần ?”

Yên Hàm: “Anh cũng , thời gian thì , thời gian thì thôi.”

Tịch Quyền tháo chiếc áo vest , lặng lẽ vợ từ xa. Anh cảm thấy cô còn như , như thể một lớp màng vô hình bao quanh cô, tạo một cách giữa họ.

“Yên Hàm.”

“Ừ?”

“Có chuyện gì ?” Giọng trầm thấp truyền đến, “Em đùa thật, thật sự nhận nữa ?”

Yên Hàm hít một sâu, đầu mỉm , “Anh cảm thấy chúng còn gần gũi như ? Điều đó bình thường ? Chúng vốn dĩ là một cặp vợ chồng yêu thương bình thường, lâu ngày gặp thì tự nhiên sẽ cách thôi.”

“Vậy ?”

“Chẳng đó là trạng thái nhất cho một cuộc hôn nhân lợi ích ? Tôn trọng như khách.”

Tịch Quyền từ từ bước đến gần, “ quen với điều đó.”

“Vậy thì dần dần quen .” Cô lưng .

Tịch Quyền từ phía đưa tay ôm lấy cô, hôn nhẹ lên má, “Anh vẫn thích dáng vẻ đây của em, em nhiều hơn.”

“Cười nhiều thì sẽ nếp nhăn.”

“……”

“Trước đây cũng là giả vờ thôi, bây giờ giả vờ mệt , cảm thấy như thế cũng .”

Tịch Quyền khựng .

Giây tiếp theo, cô đẩy , “Em chỉ đến để đợi xe, đừng động tay động chân.”

“Em đổi hồn ?” Anh nhíu mày.

“……” Gì trời? Tổng giám đốc Tịch mà cũng mấy từ ngữ mới mẻ , chẳng lẽ Tịch Thị lấn sân sang ngành giải trí ? Quả nhiên gần đây cô theo dõi tin tức về Tịch Thị nên mới lạc hậu so với .

, nhướng mày : “Đổi hồn cái đầu đó, cái dáng vẻ cứ bám riết lấy vợ của mới giống đổi hồn đó. Nói xem, là tên đàn ông nào nhập , đưa tên chồng vô tình, vô tâm của lên Hỏa ?”

“……”

Loading...