Khi còn ở khuê phòng,     bao nhiêu  mơ về ý trung nhân của .
 sẽ cùng  sinh một trai một gái,  những buổi chiều mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lất phất, cả nhà quây quần bên bếp lửa, tiếng   vang khắp căn phòng.
Chỉ tiếc, mộng tưởng vẫn chỉ là mộng tưởng.
 và Trường Bạc… sẽ  bao giờ   những ngày tháng .
Sức khỏe của Trường Bạc ngày một khá lên, khẩu vị cũng  hơn.
“A Thanh,   ăn bánh táo đỏ nàng .”
Trong lòng  vui mừng khôn xiết, vội đáp: “Để   ngay.”
Khi bánh   xong,  mang  phòng, nhưng  thấy bóng dáng  .
Trong phủ chỉ còn lác đác vài thuộc hạ.
Bỗng một nỗi bất an ập đến, n.g.ự.c  chợt nặng trĩu, chiếc bánh  tay rơi xuống đất, lấm đầy bụi.
Một đêm  ngủ,  chờ  mãi nhưng  thấy trở về.
Đêm   thêm đêm,  hiểu… Trường Bạc   g.i.ế.c Tề Chính.
Thầy thuốc , độc trong  Trường Bạc vốn  thể giải,   uống thêm một loại độc khác, lấy độc trị độc, tạm thời áp chế độc tính.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc, tay chân  tê cứng, tim cũng dần lạnh lẽo.
Lại thêm một ngày nữa, thầy thuốc hốt hoảng chạy :
“Cô nương, xin nén bi thương, công tử   thanh thản.”
32
 vốn bồn chồn  yên, để g.i.ế.c thời gian bèn học , cầm d.a.o khắc những mẩu gỗ.
Nghe lời thầy thuốc,  sững , con d.a.o khắc rơi xuống đất.
Tim  như  một lưỡi d.a.o sắc nhọn xoáy sâu, đau đến mức nghẹt thở.
“Cô nương, nơi   an , công tử và những  khác dù c.h.ế.t cũng  tiết lộ vị trí của chúng .”
Nghe ,  ngẩng đầu trong vô thức, nước mắt  kìm  trào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuoi-cung-van-la-bi-kich/chuong-8.html.]
Bụng bỗng truyền đến cơn đau quặn xoắn,  đau đến suýt ngất.
Vì cái c.h.ế.t của Trường Bạc,   sinh non.
Khi tỉnh , thầy thuốc mỉm , vội bế đứa bé đặt  tay :
“Cô nương, là bé gái.”
Đứa bé  trong tã, da nhăn nheo,   ngừng.
  nó, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ:
“Trường Bạc, đây là con gái của chúng .”
… Trường Bạc ,  để con    nghĩ thế nào đây, khi ngày sinh của nó cũng là ngày giỗ của cha?
Vài ngày , Tề Chính lên ngôi, trở thành hoàng đế.
Thầy thuốc  lừa —thuộc hạ của Trường Bạc, tất cả đều  cho sói ăn.
Còn Trường Bạc,  khi chết,  chịu hình “trư hải”— chặt vụn thành thịt nát.
~ Hướng Dương ~
33
 thậm chí  dám nghĩ tiếp.
Trường Bạc… chắc đau lắm.
Đêm xuống, mỗi khi nhắm mắt,   thấy  thể bê bết m.á.u của , hướng về  kêu:
“A Thanh…  đau lắm.”
Tỉnh dậy,  cắn chặt môi  bật  tiếng, nhưng nước mắt thì   ngăn nổi.
Hôm ,  đem  bộ  bạc của Trường Bạc ,  chia cho thầy thuốc và mấy thuộc hạ còn  của , để họ rời .
 họ nhất quyết  nhận, chỉ  từng thề c.h.ế.t bảo vệ .
Nhìn con gái trong tã—đứa bé mang cả m.á.u thịt của  và Trường Bạc—nước mắt   sớm nhòe nhoẹt khắp mặt.
“Trường Bạc, tha  cho … Ta  thể báo thù cho , cũng   cách nào báo thù cho . Con gái chúng …  thể mất . Ta  sống, sống vì con của chúng  “
" Ta  thể mạo hiểm, càng   đủ thực lực để tìm cách báo thù cho , bây giờ  con   tìm cách để trốn,   tên đổi họ  đến một nơi thật xa để   cuộc sống yên bình,   con chúng    một cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ. Ta  quên mối thù của , nhưng     cách nào  thể chống    lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn . Ngày tháng  , khi con gái của chúng  lớn khôn, khi con bé   chỗ dựa, thành gia lập thất,  sẽ xuất gia, ngày ngày cầu nguyện cho , cho Tề Chỉ, cho cả những   em  kề vai sát cánh bên  đến tận lúc hy sinh,   thể hận  vì chọn sống một cuộc đời bình yên khi    mất. Chàng yên tâm,  , khi  cũng   về phía bên  của thế giới,  sẽ tự  cúi đầu  lời xin  với , lúc      gì cho   cũng chẳng chối từ. Còn bây giờ,  lẽ  con    thôi, tạm biệt ..."