Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 80
Cập nhật lúc: 2024-05-22 12:31:36
Lượt xem: 108
Giờ đây Khúc Kha thật cảm ơn mấy năm kinh nghiệm làm việc trước kia của mình.
Mặc kệ phóng viên hay paparazzi đều đem đến cho cô những kinh nghiệm rất tốt, rất có ích. Giờ chính là lúc những kinh nghiệm đó phát huy tác dụng.
Sáng sớm, cô đã ngồi trước gương bắt đầu “Trang điểm”, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều nghiêng đầu ngồi một bên nhìn cô. Khúc Kha tối hôm qua trước khi ngủ đã thắt b.í.m tóc nhỏ, giờ thả hết ra, tóc lập tức bông xù lên. Cô nhìn mái “Tóc quăn” lộn xộn phồng lên khiến đầu như lớn hơn vài vòng, cực kỳ khác lạ.
Khúc Kha soi gương, cảm giác bản thân tương đối giống Kim Mao Sư Vương.
*Tạ Tốn (謝遜), hiệu Kim Mao Sư Vương (金毛狮王), là một nhân vật trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của nhà văn Kim Dung.
Tiểu Đông nhỏ giọng: “Như vậy nhìn khó coi.” Thẩm mỹ cần có, cậu vẫn có đấy nhé.
Khúc Kha cười: “Phải như vậy mới được.”
Cô tiếp tục lấy từ trong ngăn kéo ra mấy thứ đồ trang điểm khác. Đây là đồ mấy ngày hôm trước cô đi mua, ước chừng tiêu mất 3 đồng bạc cơ, thật đau lòng xót ruột quá. Thế nhưng nếu muốn cải trang thì tiêu tiền là chuyện tất yếu.
Khúc Kha bắt đầu hoá trang cho mình. Cô không không phải nữ chính trong tiểu thuyết, có đôi tay đẹp biến cát thành vàng. Mặc dù có sáu bảy phần tư sắc cũng có thể hoá trang đẹp mỹ diễm lấn át tất cả.
Khúc Kha hoàn toàn không có ý định như vậy, cô không giỏi trang điểm như người ta. Nhưng nếu muốn trang điểm cho xấu đi để che giấu lại không đến nỗi nào.
Nhờ mấy năm làm việc tích lũy kinh nghiệm cô mới làm được như vậy. Từng có lần cô truy đuổi xí nghiệp đen lấy tin, bị công nhân chỗ đó đuổi theo 3 con phố, chặn trước khách sạn. Nếu không nhờ kỹ xảo hơi khá khẩm giả dạng thành thai phụ tiều tụy thì sao cô có thể quang minh chính đại đi ra ngoài? Có khi còn sớm bị người ta đánh gãy chân rồi cũng nên
Khúc Kha còn tuổi nhỏ cứ thế có được kỹ thuật như vậy đấy.
Cô nhanh nhẹn dùng phấm mắt nâu tạo khối chỗ hai má. Vốn khuôn mặt còn chút trẻ con hơi mập mạp lại trắng nõn mượt mà đã biến thành gầy ốm khắc nghiệt. Cô tiếp tục xé một chút băng dán, cắt thành hình dạng nho nhỏ, tinh tế dính lên trên mí mắt. Đôi mắt đang to đã trở thành sụp mí. Không dừng lại, cô lại vẽ môi lớn hơn một vòng, tô son rồi lau đi.
Tốt rồi, miệng cũng lớn hơn.
Cô tiếp tục động tác, từ từ Khúc Kha dần thay đổi giống như một người hoàn toàn khác.
Tiểu Đông: “!!!”
Tiểu Bắc: “!!!”
Hai người đều không thể tưởng tượng nhìn Khúc Kha trước mặt, ngây ngốc há hốc mồm.
Khúc Kha quay đầu lại hỏi: “Nếu hai người không thấy em hoá trang thì liệu trên đường có thể nhận không?”
Hai nhóc Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ý nghĩ giống nhau, lắc đầu, rất quyết đoán: “Không nhận ra.”
Thật sự, không nhận ra được đâu.
Khúc Kha vừa lòng gật đầu. Cô lại bắt đầu thoa trét tiếp lên mặt. Lúc này chẳng có phấn mắt, kẻ mi gì cả nên toàn bộ quá trình cô chỉ có thể dùng bút chì đen thay thế. Tuy phiền toái một ít, tốn thời gian hơn chút nhưng cũng không ảnh hưởng hiệu quả thị giác.
Khúc Kha sửa sang xong, lại gãi gãi tóc, ngay sau đó trở lại phòng mặc quần áo Tiểu Đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-80.html.]
Quần áo không phải làm mới sau này mà là đồ họ mặc khi chạy trốn. Cô thấy mặc bộ đồ kia của Tiểu Đông không thể nào thích hợp hơn nữa. Nếu giờ quần áo này Tiểu Đông mặc thì đã ngắn đi rất nhiều, ống quần còn thiếu một đoạn.
Tuy nhỏ một chút nhưng lại thích hợp để Khúc Kha mặc.
Khúc Kha thay vào, lại hơi xắn ống quần lên một chút, phiền muộn cảm khái: “Rõ ràng là song sinh, sao em lại lùn hơn anh nhiều thế nhỉ?”
Người ta mặc quần ngắn, cô mặc lại còn hơi dài một xíu.
Thật khiến người ta buồn bực.
Khúc Kha rất nhanh đã biến thân xong.
Cô cầm theo tay nải nhỏ ra cửa, tay nải nhỏ này là đồ Bạch lão phu nhân bán chưa hết.
Nếu muốn đổi, đã mạo hiểm thì không bằng toàn bộ cầm hết!
Khúc Kha cầm một viên kẹo ngậm trong miệng, lảm nhảm: “Em đi đây.”
Hai người có chút khẩn trương nhìn về phía Khúc Kha.
Tiểu Đông vội kéo vạt áo Khúc Kha lại, lo lắng: “Em ơi.” Chính cậu cũng không biết mình muốn nói gì, dù sao cứ cảm thấy thật khẩn trương, thật lo lắng.
Khúc Kha nhỏ giọng trấn an: “Em sẽ không có việc gì.”
Cô mỉm cười: “Bọn mình từ Bạch gia Phụng Thiên gian nan như vậy còn chạy ra được. Giờ chẳng qua đi bán đồ thôi, họ kể cả có ý định gì cũng sẽ không ban ngày ban mặt cướp đồ đâu. Chỉ cần em cẩn thận sẽ không có vấn đề. Hai người cứ yên tâm. Thật ra phải là em không yên tâm hai người mới đúng. Cả hai tuổi còn nhỏ. Em rất lo lắng. Nếu đưa hai người ra ngoài, cả hai khẩn trương sẽ bị người ta nhìn ra manh mối.”
Ai nghĩ rằng giờ có tiền cũng phải cẩn thận như vậy.
Khúc Kha: “Hai người biết em rất lợi hại ra. Còn hai người nha……”
Khúc Kha cố ý nói phép khích tướng, quả nhiên, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc lập tức mở miệng: “Bọn anh/em đều sẽ giữ kín không bị người nhìn ra đâu.”
Khúc Kha nhướng mày: “Được…… sao?”
“Đương nhiên!”
Khúc Kha bật cười, nói: “Vậy hai người ở nhà chờ em nha, hôm nay cũng đừng chạy loạn.”
Cô nhìn giờ, nói: “Em cũng không biết bao lâu mới có thể trở về. Nếu em về trễ, giữa trưa hai người chắp vá ăn một chút. Hôm nay đừng đi ra ngoài chơi, miễn cho thất thần bị người nhìn ra manh mối.”
Tiểu Đông cẩn thận: “Được.” Cậu giữ chặt em trai, nghiêm túc: “Anh sẽ trông em ấy.”
Tiểu Bắc: “Em cũng sẽ ngoan!”
Khúc Kha gật đầu, nhiều chuyện tối hôm qua cô đã cùng hai anh em nói rồi. Giờ cũng không cần nói lại nữa.