Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 494
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:32:22
Lượt xem: 59
Túc Bạch nghiêm túc: “Đây là đóng dấu, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.” Anh càng thêm thận trọng: “Trong đời sống hiện thực không có truyện cổ tích nhưng em vĩnh viễn là công chúa của anh!”
Khúc Kha ngửa đầu: “Anh cũng vĩnh viễn đều là vương tử trong lòng em, còn là kỵ sĩ của em.”
Túc Bạch cong khóe miệng cúi đầu đặt trán mình sát vào trán cô, nói: “Em nói xem, sao anh thích em đến vậy chứ?”
Khúc Kha cũng nâng khóe miệng cao cao, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm.
“Anh không phải đã biết rồi sao? Em vừa thông minh lại vừa đẹp.” Khúc Kha nỉ non mềm mại nói.
Mọi người đã bao giờ thấy chuyện tình chàng ý thiếp thế này, lời âu yếm kéo dài suốt hôn lễ càng khiến người ta nhiệt tình.
Cặp vợ chồng mới ra lò còn cười khanh khách, biểu hiện vô cùng thoải mái.
Lúc này tầm mắt của Túc Bạch lại nhìn lướt qua một ông cụ ngồi phía góc bên. Khúc Kha nhìn theo tầm mắt của anh thấy một bàn kia cô chẳng quen ai. Càng ở góc bên, màn sương càng đậm, cô lại càng nhìn không rõ sắc mặt của những người đó.
Nụ cười của cô không thay đổi nhưng trong ánh mắt lại hơi lóe lên chút gì đó.
Túc Bạch dừng một chút, hình như định làm ra quyết định gì đó, dắt Khúc Kha: “Cùng anh đến đây.”
Quả nhiên Túc Bạch đi đến bàn của ông cụ, tầm mắt rất nhiều người đều hướng qua đây. Túc Bạch không nói gì mà chỉ lôi kéo Khúc Kha cùng nhau quỳ xuống, dập đầu lạy ba lạy.
Khúc Kha vẫn ngoan ngoãn làm, cái gì cũng không hỏi, chỉ y theo động tác của Túc Bạch.
“Chúng ta cùng nhau chụp bức ảnh đi?” Ông cụ bên cạnh một người đàn ông trung niên mở miệng.
Túc Bạch gật gật đầu, nói: “Được, Tiểu Kha tới đây.”
Người đàn ông trung niên: “Hai người đứng ở giữa.”
Túc Bạch: “Được.”
Một bàn người giống như diễn kịch câm, gần như không nói lời nào, có điều lại liên tiếp chụp vài bức ảnh.
Ông cụ giao một cái hộp cho Khúc Kha: “Chúc hai đứa tân hôn vui vẻ.”
Khúc Kha ngẩng đầu nhìn Túc Bạch, Túc Bạch gật đầu, ý bảo cô nhận lấy.
Khúc Kha: “Cảm ơn ngài.”
Ông cụ xua xua tay.
Bên này chụp ảnh làm ảnh hưởng những người khác.
Vu Mãnh một chút khách khí cũng không có, vẫy tay: “Khúc Kha, mau tới, chúng ta cũng chụp ảnh chung!”
Khúc Kha: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-494.html.]
Người này trước sau như một không có mắt nhìn gì cả.
Vu Mãnh: “Mau tới đê! Tiểu Đông Tiểu Bắc, tới tới, chúng ta cùng chụp ảnh chung.”
Túc Bạch và Khúc Kha liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy ý cười, cả hai cùng đi qua. Không nghĩ tới mấy người Đỗ Bách Tề đều đứng lên, rất có ý tứ muốn chụp ảnh chung. Khúc Kha bật cười, cặp vợ chồng nhỏ cũng không thèm để ý, lập tức ngoan ngoãn nghe theo.
Bọn tôi muốn chiếm C vị đó!
(*) C vị - vị trí center - vị trí chính giữa.
Cũng may mọi người đều không chú ý nhiều chuyện này, bọn cô chỉ cần chụp mấy bức ảnh tại đây là xong.
Túc Bạch lại nắm tay Khúc Kha quay về sân khấu: “Cảm ơn mọi người!”
Vợ chồng hai người hướng về phía khách khứa cúi mình vái chào.
Theo sau cái vái chào của bọn cô, người chủ trì cũng tuyên bố khai tiệc.
Túc Bạch ở lại tiếp khách còn Khúc Kha được đưa lên xe về nhà.
Toàn bộ tầng 1 đã được tả thông một lượt. Phòng của Khúc Kha và Túc Bạch đều ở bên này bởi phòng được đã thông trở thành phòng lớn. Phòng của Tiểu Đông và Tiểu Bắc lại chuyển về phòng cũ của Túc Bạch bên kia. Đồng thời phòng của mẹ Vương và phòng bếp cũng ở chỗ kia.
Khúc Kha được đưa về nhà, đến khi cô ngồi trên giường lại có một cảm giác hoảng hốt.
Cô dại ra trong chốc lát, hình như cũng hoàn hồn: “Mình kết hôn rồi.”
Cô thế nào mà lại kết hôn rồi?
Cô ngẩng đầu nhìn qua, khắp nơi đều dán đầy chữ hỷ, trên tường còn treo hoa tươi. Không cần nói cũng biết, nơi nơi chốn chốn ở đây đều thể hiện chỗ này đang có việc vui. vị trí rõ ràng nhất trên bàn còn đang đặt ảnh kết hôn của hai người bọn cô.
Trong ảnh chụp hai người đều tươi cười vui vẻ vô cùng.
+++++
Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt một cái đã qua bốn năm.
Thời gian 4 năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Thế nhưng cũng đủ để một bạn nhỏ trở thành một thiếu niên tuấn lãng.
Mới sáng sớm Tiểu Bắc đã rời giường đến sân luyện võ. Ngày hè ánh mặt trời vô cùng tươi sáng, kể cả mới sáng sớm cũng vậy, không bao lâu Tiểu Bắc đã tập đến một thân toàn mồ hôi. Trên cổ cậu đắp khăn, cứ thế bước vào nhà.
Lúc này mẹ Vương làm cơm sáng gần xong: “Thiếu gia mau rửa tay ăn cơm đi.”
Tiểu Bắc gật đầu, nói một tiếng vâng. Chờ cậu lại lần nữa ra ngoài đã thấy mọi người đều đi tới, cậu trực tiếp đi tới bên cạnh Khúc Kha, mở cánh tay ra: “Bánh trôi nhỏ, bánh trôi nhỏ đáng yêu dễ thương của cậu, cho cậu nhỏ ôm một cái.”
Đây là con trai Khúc Kha, năm nay mới sinh ra nhóc con.
Tuy mới chỉ mới mấy tháng tuổi nhưng đôi mắt to vô cùng linh động đủ để thấy đây là một đứa bé khôn khéo hoạt bát.
Lúc mẹ đang ôm cậu nhóc còn ngoan ngoãn rúc vào n.g.ự.c Khúc Kha. Giờ nghe thấy tiếng gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm theo hướng âm thanh phát ra ngó nghiêng, ê a một tiếng.