Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 482
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:29:04
Lượt xem: 73
Xuân đi thu tới, thời tiết đã vào đông.
Chỉ chớp mắt một cái lại đến Tết Nguyên Đán năm 1937.
Ngày tháng luôn trôi qua nhanh như vậy, trong hơn nửa năm này, hoàn cảnh sinh hoạt hình như sụt giảm không ít.
Ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng ầm vang truyền đến từ bên ngoài thành, cũng không biết do ngẫu nhiên hay cố ý thử. Ngay cả trong thành đôi khi cũng truyền đến một vài tiếng súng, quân đội tuần tra dần dần tăng lên.
Không ít người từ ngoài thành cũng đang cố gắng hết sức tìm quan hệ để được dọn vào trong thành. Người ở trong thành lại phân biệt giữa khu dân nghèo và trung tâm thành phố. Phàm người có chút năng lực đều tình nguyện dùng thêm chút tiền cũng không muốn ở chỗ hỗn loạn như vậy. Họ đều mong muốn gần vào mảnh đất trung tâm nhất có thể.
Nếu có thể dọn vào Tô giới lại càng tốt.
Lại cũng có không ít kẻ lắm tiền nhiều của choáng ngợp trong cuộc sống vàng son, sống không biết đêm nay là đêm nào.
Một nhà Khúc Kha không phải loại cần phải bôn ba vì cuộc sống, cũng không phải loại chỉ biết hưởng thụ đời sống càng son. Nếu nói hiện tại có ảnh hưởng gì đến bọn cô hay không thì tạm thời vẫn chưa có. Mỗi tội Khúc Kha biết, đám Tiểu Đông và Tiểu Bắc có thể năm sau sẽ không học võ được tiếp. Không phải võ quán không mở cửa mà do Khúc Kha không yên tâm để hai người mỗi ngày đi đến tận phía Tây xa như vậy học.
Quãng đường xa như vậy ai mà yên tâm nổi.
Những việc này Khúc Kha đều đã thương lượng với hai người, cả hai đều tỏ ý hiểu rõ.
Đại khái bởi vì biết sang năm có thể sẽ không học được tiếp nên hiện tại dù có là mùa đông Tiểu Đông và Tiểu Bắc vẫn mỗi ngày đều đặn tới Võ quán. Chỉ có hôm nay vừa lúc Tết Nguyên Đán mới không đi học. Thế nhưng dù không đi học hai người vẫn ở trong sân luyện võ.
Nhà Khúc Kha vô cùng náo nhiệt, Tết Nguyên Đán năm nay nhà cô muốn mời khách nên còn nhờ mẹ Hứa tới giúp đỡ. Đương nhiên Khúc Kha cũng không để người ta đến làm không công, tuổi mẹ Hứa cũng không phải nhỏ. Lam Thải Điệp luôn nói bản thân lúc trước sống nương tựa với mẹ Hứa, tương lai sẽ lo dưỡng lão cho mẹ Hứa. Thế nhưng mẹ Hứa vẫn luôn thấy bản thân tự mình tích cóp một chút gia sản vẫn tốt hơn.
Ai bảo Lam tiểu thư còn phải nuôi hai đứa nhỏ nữa chứ?
Bên Khúc Kha tìm dì hỗ trợ, dĩ nhiên dì vui sướng qua luôn. Khúc Kha cũng không mời ai khác mà chỉ có mấy người bên xã báo vẫn thường qua lại, một nhà Trần biên tập, một nhà Lê quản lý cộng thêm Tom mà thôi.
Ngoại trừ mấy người họ cũng không có ai nữa.
Gia đình Lê quản lý đều đã sang từ sớm để giúp đỡ. Trái lại Khúc Kha cùng với mấy người khác đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm uống trà.
Gần đây chuyện bên ngoài không ít nên mọi người đều không thiếu được sẽ nghị luận một hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-482.html.]
Trần biên tập: “Gần đây thật là thần hồn nát thần tính, nghe nói khắp Bến Thượng Hải đều đang lùng bắt người đấy. Nhiều lời nhiều chuyện sẽ không thiếu được liền phải rước lấy họa vào thân.”
Đám văn nhân như bọn ông lại làm việc ở xã báo nên cảm giác rõ ràng hơn nhiều.
Mấy ngày trước còn có người theo dõi ông khiến cả nhà ông đều bị dọa sợ. May mà ông không phụ trách mấy chuyện kia nên không rước phiền toái vào người. Nhìn xem, chủ biên nhà ông không phải vẫn còn đang bị theo dõi sát sao chứ đâu.
Thật ra Trần biên tập không biết vẫn có người theo dõi ông, chẳng qua người ta chuyển hướng theo dõi ngầm.
“Bắt người? Vì sao muốn bắt người?” Tom - tiếng Trung Quốc siêu đỉnh ngơ ngác. Hắn tò mò hỏi lại: “Vì sao thế?”
Trần biên tập cứng người, sau đó ông nghĩ đến Tom không biết cũng không phải chuyện ngoài ý muốn. Dù sao Họa báo Yogurt chỉ là một trang tin thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu chuyên nói đến chuyện ăn uống, thời trang này nọ. Nếu muốn xem chuyện gì mới nhất, thời sự gần đây hay những nội dung nghiêm túc, tin tức xã hội thì quả thực không có.
Chủ sở hữu Họa báo Yogurt là người nước ngoài, chủ biên cũng là người nước ngoài luôn, dĩ nhiên không có ai gây chuyện trước mặt họ.
Trần biên tập thấy có vài lời thật khó mà nói ra được.
Lê quản lý đang hết sức chăm chú bẻ đậu que, cứ như linh hồn đã bay tận đâu đâu.
Dù gã đang ngồi trong phòng khách tám chuyện nhưng vẫn còn giúp đỡ việc phòng bếp. Gã nghiêm túc quá thành ra thất thần.
Khúc Kha bày ra một bộ không sao cả: “Hẳn do viết một bài đăng báo?”
“Viết báo vì sao lại bị bắt?” Tom tiếp tục hỏi.
Khúc Kha: “Anh có phải ngốc không thế? Đương nhiên là bởi vì nói chuyện không nên nói rồi.”
Vừa nghe vậy, Tom đã hiểu ra, hắn nhấp môi, thở dài một hơi.
Dù người nước nào cũng có người tốt kẻ xấu. Như Tom vậy thôi, hắn là người tốt, không quan tâm lắm đến chuyện tiền bạc, đến đây chỉ vì du lịch, rồi lại bị thức ăn ngon giữ chân. Vì vậy không hề trộn lẫn đến mấy chuyện lung tung lộn xộn đó. Thế nhưng điều đó không có nghĩa hắn hoàn toàn không biết tình thế hiện tại thế nào.
Hắn thở dài một tiếng: “Thời buổi này thật khó khăn.”
Khúc Kha: “Còn không phải sao? Cũng không biết em viết mấy thứ này có sao không nữa?”
Cô bày ra bộ dáng hơi phiền muộn, lời này quả thật khiến mấy người đều phải bật cười.