Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:26:02
Lượt xem: 48
Cô nhường chỗ cho anh vào: “Em đang pha trà, anh muốn uống chút không?”
Túc Bạch: “Trà gì?”
Khúc Kha: “Kỳ môn hồng trà, không tệ đâu.” Cô lại lấy ra một cái tách, cười tủm tỉm nói: “Em tới châm trà cho anh.”
(*) Kỳ môn hồng trà hay hồng trà Kỳ Môn là loại trà đen tốt nhất của Trung Quốc, được vinh danh là nữ hoàng của trà đen. Nó đã được trồng ở huyện Kỳ Môn, thành phố Hoàng Sơn của tỉnh An Huy trong hơn 100 năm… Nó có hương vị đậm nhưng mịn, thoang thoảng mùi trái cây, hậu vị kéo dài.
Túc Bạch: “Được.”
Cặp người yêu mới ra lò ngồi cùng nhau, giữa hai người thêm vài phần hơi thở thân mật. Túc Bạch: “Mệt muốn c.h.ế.t rồi hả?”
Quãng đường này đi vô cùng gấp gáp cho nên căn bản không mua được vé giường nằm, chỉ có thể kiên trì chịu đựng ngồi vào ghế cứng. Túc Bạch còn chịu được chứ Tiểu Kha là bé gái. Anh hỏi: “Anh massage bả vai cho em một chút nhé?”
Khúc Kha sửng sốt: “Massage cho em sao?”
Túc Bạch: “Đúng vậy!” Anh đứng dậy: “Kỹ thuật của anh được lắm đấy.”
Khúc Kha lập tức phấn khởi đến nỗi vỗ tay nói: “Được được được ạ.”
Cô ngoan ngoãn ngồi trên sô pha bày ra bộ dạng đại gia, Túc Bạch nhìn tóc giả của cô đã có chút hỗn độn: “Muốn gỡ xuống không?”
Khúc Kha nghiêng mắt: “Sao ạ?”
Túc Bạch duỗi tay nhẹ nhàng chạm nhẹ vào tóc cô nói: “Tóc giả ấy, muốn gỡ xuống không?”
Khúc Kha vội đáp: “Muốn muốn.” Cô chớp mắt to hỏi: “Anh giúp em à?”
Túc Bạch nhấp miệng, nghiêm túc nói: “Được.”
Túc Bạch phảng phất như muốn làm chuyện lớn lao gì đó, vô cùng nghiêm túc lại bày ra trạng thái tinh thần căng chặt. Anh nhẹ nhàng thay Khúc Kha gỡ xuống từng kẹp tóc, thần thái anh nghiêm túc đến khó tin, trầm thấp nói: “Nếu như làm đau em, em phải nói với anh đấy.”
Khúc Kha: “Vâng.”
Đừng nhìn Túc Bạch mà nghĩ rằng anh không phải con người tinh tế, thực chất tính tình anh rất tỉ mỉ. Anh hết sức chuyên chú giúp Khúc Kha gỡ đám tóc giả xuống, một lúc lâu sau trên bàn trà đã đầy một đám kẹp tóc giả. Cô gỡ hết tóc giả của cô xuống mới nói: “Được rồi.”
Khúc Kha mấy ngày nay đều đội tóc giả, lúc nào cũng cảm thấy đầu nặng thật sự, người đã từng cắt tóc ngắn qua có ai có thể chịu được sức nặng khi để tóc dài.
Cảm giác sung sướng khi được gỡ tóc giả ra không phải ai cũng biết.
Vô cùng vô cùng sảng khoái.
Khúc Kha: “Em có cảm giác như thoát khỏi gông xiềng vậy.”
Túc Bạch nở nụ cười: “Thoải mái hơn không?” Tay anh đặt lên bả vai Khúc Kha: “Anh lại massage cho em một chút. Tay nghề của anh tốt lắm đấy. Hồi còn nhỏ, mẹ anh thích anh massage nhất, nói kỹ thuật của anh……”
“A!!!” Khúc Kha phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa làm quỷ thần khiếp sợ.
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều khoác khăn tắm, vội vàng chạy ra.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Ánh mắt hồ nghi gắt gao tỏa định trên người Túc Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-471.html.]
Khúc Kha quay đầu lại cho Túc Bạch một quyền: “Tay nghề của anh cái gì, em thấy anh chuẩn bị bẻ gãy xương em rồi đây này, đồ khoác lác!”
Túc Bạch vô tội chớp mắt, mang theo vài phần chột dạ cùng ngượng ngùng.
“Anh……”
Khúc Kha lời lẽ chính đáng: “Anh nói anh có phải khoác lác không?”
Túc Bạch: “Thật ra anh……”
Khúc Kha: “Nói thật.”
Túc Bạch: “…… Khoác lác.”
Rốt cuộc vẫn phải ăn ngay nói thật.
Khúc Kha ha hả cười lạnh: “Em biết ngay anh khoác lác mà lại.”
Túc Bạch: “Lần này anh sẽ nhẹ một chút.”
Khúc Kha khẩn trương nhìn chằm chằm Túc Bạch, Túc Bạch nghiêm túc: “Anh bảo đảm lần này sẽ không dùng sức nữa.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc nhìn Túc Bạch lại tiếp tục massage bả vai cho Khúc Kha, hai người yên lặng liếc nhau. Vừa đúng như hai người hy vọng, Tiểu Bắc lôi kéo anh mình về phòng, vui mừng vỗ n.g.ự.c nói: “Như vậy em yên tâm rồi.”
Tiểu Đông: “???”
Tiểu Bắc đúng lý hợp tình: “Chị không sao, em rất yên tâm.”
Tiểu Đông: “…… Ơ.”
Cậu nghĩ nghĩ, hình như cũng có lý, bọn cậu không sợ gì khác chỉ sợ Khúc Kha bị hại, mà bây giờ con bé lại không sao, bọn cậu còn có gì mà không yên tâm? Tiểu Đông chân thành cảm khái: “Thầy Túc nhìn thì dữ chứ tính tình lại rất tốt.”
Cẩn thận nghĩ lại mới thấy thầy Túc bình thường ít cười nhưng không thể làm chuyện quá mức được.
Người như vậy dĩ nhiên không làm chuyện đó.
Cậu hỏi: “Thầy Túc có phải giống nhân vật trong tiểu thuyết của em gái, cái loại cao nhân vui buồn không hiện ra mặt ấy?”
Tiểu Bắc bĩu môi, cu cậu trầm ngâm nửa ngày mới gật đầu nói: “Xem như vậy đi.” Cu cậu thay xong quần áo nói: “Em phải qua chỗ Tiểu Bảo luôn đây, anh có đi không?”
Tiểu Đông: “Đi!”
Hai người cùng ra ngoài thì tháy Túc Bạch đang massage cho Khúc Kha, Khúc Kha còn chỉ đạo: “Bên trái một chút, ừ ừ, đúng thế đấy.”
Hai cái cậu nhóc cùng chạy ra khỏi cửa, Khúc Kha: “Hô.”
Túc Bạch: “Lực đạo thế nào?”
Khúc Kha: “Còn tạm.” Cô hơi hơi ngửa đầu, đầu ngả về sau: “Túc Bạch, cảm ơn anh.”
Túc Bạch: “Muốn ấn đầu nữa à?”
Khúc Kha: “Muốn!”