Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 456
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:20:40
Lượt xem: 62
Lão Vương tự mình khoe khoang một phen, lúc này bọn chúng mới hiểu, hóa ra khi Lão Vương đi tìm một ả đàn bà khác định thân mật thì không ngờ đụng phải thằng nhãi kia đang khiêng một con heo. Lão vương lập tức tóm cả người lẫn heo.
Tên nhãi gầy yếu đang làm việc này có kể qua mình làm phục vụ cho một nhà nuôi heo trong thành, vô tình phát hiện nhà này có một lỗ chó không lớn không nhỏ vừa đủ để một người chui qua. Tên đó bèn g.i.ế.c trộm một con heo rồi bắt ra ngoài.
Kết quả trên đường về nhà lại không may gặp phải Lão Vương.
Dưới nắm đ.ấ.m của Lão Vương, hắn lập tức đồng ý sẽ mang theo qua chỗ Lão Vương, lại còn xin gia nhập vào đám bọn chúng chỉ mong giữ được mạng nhỏ.
Đám người nghe được chuyện này đều vui mừng muốn nhảy cẫng lên. Chuyện tốt thế này không phải lúc nào cũng có đâu.
“Em cũng không biết trong thành chúng ta có chỗ nuôi heo.”
“Là một kẻ có tiền lén nuôi, căn bản không dám truyền ra ngoài nên phải lừa dối. Nghe nói chỗ này rộng đến 500-600 m2, mày nói xem, mấy kẻ có tiền đó có khác gì trộm không?” Lão Vương nhổ một ngụm.
Đám người xung quanh lập tức phụ họa, chỉ có điều đôi mắt lại không rời được nồi to đang hầm thịt. Tất cả đều vui sướng không thể vui sướng hơn. Mắt thấy Lão Vương muốn nói đem chỗ nuôi heo trộm hết, cả đám đều tung hô tán thành.
Lão Vương đắc ý vô cùng, trong lòng tràn ngập sự phấn khích tự tin mãnh liệt. Nếu như không phải nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp tương lai, gã cũng sẽ không bỏ được đem đồ ăn cống hiến ra ngoài.
Người đàn ông gầy gò làm xong thịt heo hầm, cả đám vội vàng bước lên anh tranh tôi đoạt, hắn cũng bị đẩy ra vòng ngoài cùng. Chẳng qua hình như hắn đã bị dọa phát sợ, chỉ có thể co người lại, không dám có thêm bất cứ động tác gì. Toàn bộ hiện trường chỉ toàn tiếng ồn ào nhốn nháo, ai nấy đều mồm to ăn thịt, cuộc sống như thế này thật sảng khoái biết bao nhiêu.
Những kẻ này lại không nhìn thấy người đàn ông gầy gò kia vốn dĩ đang chôn đầu xuống gối lại không có bất cứ biểu cảm sợ hãi gì, ngược lại trong mắt còn có ánh sáng lấp lóe.
……
Ban đêm gió thổi lành lạnh.
Khúc Kha cùng Túc Bạch ngồi lên xe tải tiến thẳng đến nhà cũ Bạch gia. Đi cùng còn có Tiểu Đông và Tiểu Bắc, biểu cảm cả hai đều có chút lạnh lùng. Đảm nhiệm lái xe là Túc Bạch, anh đã từng tiêm chức lái xe nên khả năng thế nào không cần nhiều lời nữa. Lúc này bọn cô không vì cẩn thận mà dừng xe phía sau hẻm. Xe chạy trực tiếp vào cửa cổng, cổng đã rộng mở, xe cứ thế tiến thẳng vào sân.
Một người trẻ tuổi gầy còm tiến lên, cung kính nói: “Tiểu thiếu gia.”
Tầm mắt dừng trên mặt Khúc Kha, yên lặng mím môi một chút.
Trang điểm của Khúc Kha thật đáng sợ.
Túc Bạch: “Đều xử lý?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-456.html.]
Người trẻ tuổi gầy còm: “Một người cũng không để lại.”
Túc Bạch nhìn về phía Khúc Kha, Khúc Kha: “Giữ hai người lại để ý cổng trước và xe, hai người ra cửa sau anh giữ. Anh mang một người đi trông coi những kẻ bị hôn mê kia. Số còn lại thì đi theo bọn tôi.”
Túc Bạch mang đến khoảng 20 người. Mọi người đều ngồi trong xe tải, nghe được Khúc Kha sắp xếp cũng không có bất cứ nghi ngờ nào mà trực tiếp hành động. Trước khi đi, một người còn khiêng theo xẻng.
Khúc Kha đưa mọi người tới kho hàng, nói: “Nếu tôi không tính sai thì chắc chắn phòng này có hầm ngầm, mọi người đào đi.”
Sắp xếp không đâu vào đâu như vậy nhưng cũng chẳng ai hỏi lại.
Mười mấy người cứ thế mà làm.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc không nói hai lời cũng trực tiếp đi qua giúp đỡ đào đất.
Khúc Kha nhỏ giọng nói thầm: “Này so với máy móc còn hiệu quả hơn!”
Người nhiều sức lớn, lại đều là đàn ông khỏe mạnh nên làm việc không phải nói chơi.
Mọi người đào một lúc lâu đến độ sâu gần 2 m mà cũng không thấy bất cứ dấu hiệu nào của mật thất, dù thế không ai đưa ra ý kiến yêu cầu dừng lại, cũng chẳng ai nói đổi chỗ khác để đào. Tóm lại vẫn đúng như lời sắp xếp của Khúc Kha, việc thế nào thì cứ làm thế ấy.
Khúc Kha nhỏ giọng: “Nhà bọn anh huấn luyện người thế nào vậy?”
Túc Bạch: “Bọn họ đều đã từng lên chiến trường.”
Khúc Kha đã hiểu nên có thêm vài phần kính trọng với họ.
Nhìn vào hình như không thấy hiệu quả, trong lòng Khúc Kha có hơi chút nóng nảy, cô nghĩ nếu một lúc nữa đào sâu thêm một chút mà vẫn không thấy gì thì thật sự có lẽ nên…
“Đinh!” Một xẻng này không trúng đất mà như chạm vào vật gì cứng rắn.
Khúc Kha: “!!!”
Túc Bạch: “Đào trúng rồi?”
Mấy người phụ trách đào đất lập tức đẩy nhanh động tác hơn chút, một người trong đó ngẩng đầu nói: “Nơi này quả nhiên có một cái mật thất.”
Khúc Kha vội vàng nhảy xuống hố, cô thật sự không dám tin, không biết Bạch lão gia này có phải đầu óc có bệnh không, mật thất này chắc lão ta cũng không có ý định đi vào. Chứ nếu không sao lại đào sâu như vậy? Thật hết chỗ nói nổi.