Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 444
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:05:13
Lượt xem: 53
“Anh… anh nhìn cái gì?” Không biết vì sao mà cô lại hơi khẩn trương.
Túc Bạch: “Không… không nhìn gì cả!” Rồi gần như không dừng lại đã sửa miệng: “Nhìn em.”
Ánh mắt Khúc Kha hơi dại ra: “Kia kia……”
Cô không phải một người dễ khẩn trương nhưng khi hai người dựa vào nhau gần như vậy thì cứ có cảm giác gì đó là lạ, như thể không khống chế được chính mình. Khúc Kha thấy hôm nay rõ ràng thời tiết không nóng mà sao cô lại nóng đến mức đổ mồ hôi thế?
Hai người bọn cô, khoảng cách quá mức gần, quá mức thân cận rồi.
Khúc Kha hít một hơi thật sâu, tay Túc Bạch bỗng nhiên nâng lên đặt trên vách tường.
Khúc Kha: “!!!”
Cô tiếp tục hít một hơi thật sâu rồi nhìn anh, ánh mắt của anh vừa thâm thúy vừa đen nhánh. trong lúc nhất thời cả hai người đều không biết nói gì.
Khúc Kha cũng không biết bản thân mình bị làm sao, chỉ cảm thấy trái tim đập cực nhanh. Cô muốn đè lại trái tim mình, nói rằng nó không nên đập nhanh như vậy. Thế nhưng khi nhìn Túc Bạch, cô lại không thể rời mắt được.
Cô khẩn trương cắn cắn môi.
Khúc Kha nhìn Túc Bạch. Túc Bạch làm sao không nhìn Khúc Kha được, Anh nhìn cô, chỉ cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt. Người đẹp như vậy lại còn là bạn của anh nữa. Bản thân Túc Bạch mơ hồ nhận ra mình không phải muốn chỉ là bạn bè với cô.
Anh muốn càng gần hơn với cô một chút, gần hơn một chút nữa.
Bạn tốt…… Không, so bạn tốt càng tốt!
Giống như là…… vợ chồng.
Nghĩ đến đây, mặt Túc Bạch đỏ hồng, anh cúi đầu nhìn cô: “Em……”
Đúng lúc này, Khúc Kha cũng mở miệng: “Anh……”
Hai người trăm miệng một lời lại giúp giảm bớt sự khẩn trương cùng áp lực của nhau. Khúc Kha nhẹ giọng: “Chúng ta còn phải đi phòng chứa đồ xem xét nữa.”
Túc Bạch ừ một tiếng: “Được.”
Khúc Kha điều chỉnh cảm xúc một chút, lập tức chuyên chú vào chuyện chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-444.html.]
Khúc Kha thăm dò, nhìn thấy trong viện không có người gác bèn lôi kéo Túc Bạch hướng Tây viện mà đi.
Khúc Kha: “Phòng chứa đồ bên này đều là một ít vải dệt linh tinh, giờ khẳng định đều không còn nữa.”
Túc Bạch cùng cô đi vào Tây viện qua cửa nhỏ, rất nhanh đã tới phòng chứa đồ. Khúc Kha ban đầu còn nghĩ, nếu có khóa chỉ sợ phải phá mới vào được. bây giờ nhìn lại mới thấy khóa cửa ở đây đã sớm bị phá hỏng.
Khúc Kha đầu đầy vạch đen: “Lúc này mới ba năm mà em đã cảm thấy nơi này như đã trải qua ba mươi năm vậy.”
Cô trái phải nhìn ngó rồi mới bước vào.
Túc Bạch cùng cô vào trong nhưng vẫn chú ý bên ngoài, anh thấp giọng: “Có chút không đúng. Bạch gia không nhỏ, thế mà mấy kẻ kia đều ở lại một chỗ. Bên này ngược lại chẳng có ai.”
Khúc Kha: “Trước đó không phải anh đã sắp xếp người qua đây điều tra sao?”
Túc Bạch gật đầu: “Quả thật, quả thật bên này không có ai canh giữ, chắc không có bẫy gì đâu. Mấy kẻ đó luôn ở lại Đông viện, anh cũng thấy có chút không hợp lý, nhiều chỗ như vậy sao họ lại chỉ thích ở Đông viện?”
Theo điều tra thì khi Bạch gia mới xảy ra chuyện kia, người đến đây nối liền không dứt. Thế nhưng nhiều người như vậy mà vẫn không tìm ra được chút may mối gì ở đây, dần dần mọi người cũng tin rằng Bạch lão gia có tiền nhưng không phải giấu ở chỗ này.
Khúc Kha nghĩ nghĩ: “Chắc bởi bên kia có mật thất.”
Túc Bạch nhướng mày.
Khúc Kha nói: “Nhà họ Bạch có một cái mật thất, hơn nữa Bạch lão gia còn bố trí ở bên kia. Tuy em không rõ ràng lắm nhưng đoán nếu phòng lão ta ở bên kia thì chắc cũng đã c.h.ế.t ở bên kia. Nếu như vậy thì đám người đó có thể nghĩ rằng ở bên kia xác suất tìm ra tài sản cũng lớn hơn. Dù sao suy nghĩ của người bình thường cũng cảm thấy Bạch lão gia sắp c.h.ế.t có lưu lại manh mối gì thì cũng có thể phát hiện ở bên kia mới đúng. Lại nói, mật thất mới là chỗ để đặt đồ cơ mà.”
Khúc Kha biết tài sản có thể giấu ở trong phòng này nhưng đã bị người ta phát hiện trước đó hay chưa thì khó mà nói được.
Túc Bạch: “Ừ, anh chú ý bên ngoài, em kiểm tra một chút chỗ này đi.”
Khúc Kha biết đồ vật hẳn là giấu ở cái này trong phòng, nhưng là có hay không bị người trước tiên phát hiện, cũng hoặc là mặt khác đều khó mà nói.
Khúc Kha: “Quên mang đèn pin.”
Thật ra cô cũng nghĩ tới nhưng còn cân nhắc việc nếu có ánh sáng sợ không an toàn nên khi đi mới không cầm theo. Ấy thế mà vừa dứt lời, Túc Bạch đã đưa một chiếc đèn pin nhỏ cho cô, Khúc Kha: “Ơ?”
Túc Bạch: “Anh đã chuẩn bị từ trước rồi.”
Khúc Kha mấp máy khóe miệng như muốn nói gì rồi lại không nói nữa.
Cô yên lặng bật đèn pin, bắt đầu cẩn thận kiểm tra dưới mặt đất. Phòng này ban đầu là kho hàng nên có vài cái giá đựng đồ, bây giờ chúng đều đổ ngã hết xuống đất. Đồ đạc phần lớn đều không thấy, từ những món đồ còn sót lại có thể thấy được chúng bị dùng sức dỡ mạnh xuống. Đánh giá có thể là đám người ngoài kia coi như củi mà nhóm lửa.