Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:04:57
Lượt xem: 71
Cửa sau của Bạch gia cũng thế sự xoay vần. Nơi đây đã không còn sạch sẽ như lúc người Bạch gia vẫn còn sinh sống nữa. Người nhà này trước đây đến 15 phút nghỉ ngơi cũng không có, kể cả không có việc thì chủ nhà cũng sẽ tìm việc cho bọn họ làm.
Như Khúc Kha trước đây cũng vậy, mùa đông cô từng bị sắp xếp đến chỗ này để lau cửa.
Hai người trèo tường vào trong viện, bên trong vô cùng im ắng. Khúc Kha đối với chỗ này rất quen thuộc nên dẫn Túc Bạch vào trong.
Hai người nhanh chóng di chuyển tới tiền viện. Tiền viện không quạnh quẽ như hậu viện mà có mấy người ở. Vài phòng đều sáng đèn. Trong đó có một gian còn truyền đến âm thanh khá lớn.
Hai người Khúc Kha vừa thò lại gần đã thấy mấy người này đều đang đánh bài, tổng cộng phải tới mười mấy người.
Trong đó có một người đang dán sát vào một gã đầu trọc, đúng là Khúc thị.
Đột nhiên ở chỗ như thế này gặp được Khúc thị, Khúc Kha cũng không kịp phòng ngừa, rồi cô lại tinh tế đánh giá. Khúc thị đã khác hoàn toàn với ba năm trước đây, mụ khi đó còn làm bộ làm tịch nên vẫn giống với phu nhân nhà giàu. Giờ đây bộ dạng đó của mụ không còn nữa.
Quần áo không chỉnh chu, toàn thân đều mang khí chất phong trần.
“Lão Ngũ, Lão Trần nói thế nào?” Một tên đầu trọc vừa đánh bài vừa hỏi: “Hắn có ý định gì?”
Kẻ mỏ chuột tai khỉ bị gọi là Lão Ngũ đáp: “Đại ca, Lão Trần đồng ý giúp đỡ đứng giữa hòa giải nhưng không ai muốn ra tiền. Dù sao chúng ta không có khế đất nhà Bạch gia. Dù ở nơi này nhưng con trai, cô phu nhân Bạch gia vẫn còn sống, chúng ta tranh không chính ngôn không thuận. Người có tiền muốn mua cũng chỉ thầm nảy sinh ý định chứ chưa dám ra tay. Khế nhà còn không có thì chỗ nào đáng tin?”
Tên đầu trọc quay đầu lại nhìn Khúc thị, lạnh mặt nói: “Mày đúng là đồ vô dụng, đi theo Bạch lão gia lâu như vậy mà đến chỗ giấu tài sản của lão ta cũng không biết? Mày nói tao giữ mày còn có ích gì nữa?”
Khúc thị khom lưng cúi đầu ra vẻ nhu nhược đáng thương: “Ngài không biết rồi, tên ma quỷ kia bủn xỉn lắm, đừng nói là em, đến cả con trai con gái lão ta đi chăng nữa, lão ta cũng chẳng cho nhiều hơn một phân một hào đâu. Đến lúc c.h.ế.t mà còn phải giữ tiền cơ mà. Nhà này có bao nhiêu chỗ em đều đã tìm qua, quả thực…”
“Đại ca, anh cũng đừng trách chị dâu, Phụng Thiên này có biết bao nhiêu người đều đang tìm tài sản của nhà họ Bạch, không phải đều chưa tìm được giống nhau đấy sao? Có thể thấy tài sản mà lão già họ Bạch này giấu không hề dễ tìm. Chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, cứ từ từ làm thôi.” Kẻ được gọi là Lão Ngũ mở miệng.
“Từ từ? Từ từ đến bao giờ! Nhiều người há mồm chờ ăn như vậy, từ từ được à?” Tên đầu trọc không vui, một tay ném mạnh bài xuống: “Tài sản của họ Bạch đáng c.h.ế.t kia không tìm thấy; tiểu thư Khúc gia cũng không tìm thấy; giờ muốn bán phòng cũng không được, tao giữ mày có ích lợi gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-443.html.]
Nói đến đây, có vẻ như bốc lửa giận cực lớn, gã kéo Khúc thị, trực tiếp đánh lên người mụ.
Khúc thị hét chói tai xin tha nhưng trong phòng chẳng có ai cầu xin cho mụ, thể tất cả ở đây đều mang theo tâm trạng xem kịch vui vậy.
Khúc Kha đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm dòm xem, đột nhiên Túc Bạch giữ c.h.ặ.t t.a.y cô rồi nhanh chóng lắc mình một cái né sang một bên, cả hai giấu mình ở khe hở giữa hai gian phòng, gắt gao dán chặt với nhau. Khúc Kha thở dốc một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy có tiếng người đi đường.
Mấy gã đàn ông từ ngoại viện bước vào, hùng hùng hổ hổ: “Con mẹ nó! Hôm nay vận may quá kém. Đi ra ngoài một chuyến, mới kiếm được chút đồ như vậy về. Còn không đủ mấy cho mấy anh em làm một bữa.”
“Anh ba, tuy rằng ít nhưng cũng không phải không có, luôn đủ cho chúng ta…… Khụ khụ.” Hắn ta đưa mắt ra hiệu, hai người đều hiểu ý cười sâu xa.
Đang nói chuyện thì nghe được trong phòng có tiếng kêu, anh ba nhíu mày: “Này mẹ nó, lại bắt đầu, những người này cả ngày thật khiến người ta không bớt lo……”
Nhà không lớn, thêm mấy người mới vào, tổng có khoảng mười sáu – mười bảy nam giới, trong phòng rất nhanh lại truyền đến tiếng khoác lác.
Khúc Kha chuyên chú nghe ngóng, một lúc sau, xác định trong viện không còn người, cô duỗi tay chọc chọc Túc Bạch, thấp giọng: “Chúng ta có thể đi ra rồi.”
Cô ngẩng đầu, không cẩn thận đụng phải cằm Túc Bạch, hô nhẹ thành tiếng, Khúc Kha vội che kín miệng mình.
Cô vội nhìn Túc Bạch, hạ giọng hỏi: “Anh có đau lắm không?”
Túc Bạch cúi đầu: “Không sao.”
Giọng anh mang theo một chút âm khàn khàn.
Cô cảm giác được cả người anh hơi cứng lại. Khúc Kha có ý định trêu chọc một câu để anh giảm bớt căng thẳng nhưng chỉ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt của anh, những lời cô muốn nói bị nghẹn lại trong miệng. Ánh mắt của Túc Bạch tràn ngập sự dịu dàng, cứ như vậy mà nhìn cô.
Khúc Kha nghĩ, đêm nay ánh trăng đẹp thật, nếu không, làm sao cô thấy được vẻ mặt này của anh.