Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 440
Cập nhật lúc: 2024-05-24 15:03:20
Lượt xem: 80
Lúc bước đến đầu hẻm, Tiểu Bắc đột nhiên buông tay Tiểu Kha ra, bịch bịch chạy ngược lại, đá cho Bạch Sí Tuyên một phát nữa. Tiểu Đông cũng làm theo một lượt, Tiểu Bảo thấy thế cũng cho thêm một đạp. Xong đâu đấy bọn cô mới rời đi. Mấy vệ sĩ cũng tùy theo tình hình mà vô cùng hợp lý mỗi người đi qua đá cho một chân.
Bạch Sí Tuyên kêu lên một tiếng, chỉ cảm thấy gan tì phổi thận như bị đá hỏng hết.
Túc Bạch là người cuối cùng đi ra khỏi ngõ, anh đi sau mọi người rồi cùng lên tầng.
Lúc này, rốt cuộc cũng có người chạy vào trong ngõ nhỏ nhìn một cái. Vừa tiến vào người đó đã nhảy dựng lên. Người nằm trên mặt đất khắp thân toàn là máu.
Tiếng Bạch Sí Tuyên kèm theo hơi thở mong manh: “Cứu…… Cứu tôi, tôi có… tôi có tiền……”
Tình huống của gã ta ở đây không có người nào quan tâm. Dù ba anh em nhà họ Khúc xuống tay không biết nặng nhẹ nhưng nếu nói muốn g.i.ế.c người thì cả ba lại không có ý định đó. Oan có đầu nợ có tội, của gã ta không đáng chết. Hơn nữa, loại người như gã ta, sống khổ sống sở mới là trừng phạt lớn nhất.
Chờ đến khi lên tầng, mấy người vệ sĩ mới yên lặng rời khỏi, những người khác tụ tập ở phòng Khúc Kha và Túc Bạch.
Khúc Kha: “Em thấy anh đi dò xét hơi thở của gã, còn đẩy đẩy gã, chưa c.h.ế.t chứ?”
Tiểu Đông, Tiểu Bắc lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Túc Bạch.
Túc Bạch lắc đầu: “Chưa chết, anh đã nhìn vết thương của gã, nếu có người lập tức đưa gã vào bệnh viện thì chắc chỉ khoảng 3 4 tháng là khỏi. Nếu không có ai đưa gã đi bệnh viện thì phải tốn khoảng nửa năm trở lên. Bọn em đều đánh không tới chỗ yếu hại nên không sao đâu.”
Khúc Kha hung dữ: “Hời cho gã!”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cũng phụ họa: “Hời cho anh ta.”
Túc Bạch cười cười: “Thật là ngăn không được mấy kẻ thích tìm đường chết! Gã thế mà lại tự đưa mình tới cửa.”
Khúc Kha: “Loại người này chính là thiếu đòn.”
Túc Bạch: “Anh với……”
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng đập cửa vang lên.
Túc Bạch xoay người mở cửa, ngay sau đó gần như không có do dự đóng cửa lại, đem túi hồ sơ ném cho Khúc Kha: “Cho em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-440.html.]
Khúc Kha: “Ý? Gì đây?”
Túc Bạch: “Tin tức của Khúc thị.”
Anh nói với Tiểu Bảo: “Cháu về phòng trước đi.”
Tiểu Bảo cũng không phải trẻ con, cậu chàng tuy có chút tò mò nhưng vẫn nghe lời đứng dậy. Tiểu Bắc duỗi tay vỗ vỗ Tiểu Bảo. Tiểu Bảo: “Chúng ta nhìn xem có cái gì ăn ngon đi.”
Lúc này Khúc Kha đã mở túi hồ sơ ra: “Động tác của bọn anh nhanh thật.”
Khúc Kha về phía tờ giấy, trên có giới thiệu về tình trạng hiện tại của Khúc thị. Mụ bây giờ trải qua cuộc sống không phải quá tốt. Từ khi bị bà Liễu bán đi, mỗi ngày đối với mụ đều cực kỳ khốn khổ. Dù sao những người đàn bà đã vào chỗ như vậy thì nào có thể sống tốt được.
Mỗi tội vận may của người này lại khá tốt, mụ ngồi một chỗ cũng có thể kiếm được những khoản 'kinh doanh' đón đi rước về, lại còn từ đó tìm ra một người năm xưa vô cùng ái mộ mụ.
Người này là đứa ở nhà mụ trước đây, ngày xưa khi mụ vẫn là một đại tiểu thư chỉ cần nước mắt nhìn gã thêm một cái cũng nhận ra gã si ngốc ái mộ như thế nào.
Sau này, người đó rời khỏi nhà họ Khúc, sinh sống hỗn loạn trên phố, thế mà không ngờ cũng chiếm được chút danh tiếng dù không lớn không nhỏ. Trong tay gã có đến 30-40 đàn em, hình thành nên một thế lực nho nhỏ. Gã bèn về quê một chuyến, trên đường về tìm một Hồng phòng nghỉ ngơi kiếm chút khoan khoái.
Hồng phòng sở dĩ được gọi tên như vậy do làm hoạt động kinh doanh kia, cứ khi trời vừa tối cửa viện sẽ mở ra, đèn lồng màu đỏ được treo lên mời chào khách đến, vỏ của đèn lồng cứ lay động phấp phới nên mới bị người ta gọi thành 'Hồng phòng'.
Mặc kệ ở chỗ nào, cứ nhìn thấy loại đèn lồng màu đỏ này thì ai ai cũng hiểu ở đây kinh doanh thứ gì.
Gã lưu manh này cũng như thế, gã rất nhanh tìm được một nơi kinh doanh, ngờ lại gặp được Khúc thị.
Gã trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Khúc thị lại lưu lạc tới những chỗ như thế này. Đương nhiên đối với Khúc thị đã rơi vào tình trạng đó, gã cũng chẳng có chút gì gọi là thương tiếc.
Hai người nhanh chóng trộn lẫn với nhau, dưới sự khuyến khích của Khúc thị, cả hai nhanh chóng xử lý 'mama' và hai tên hộ vệ. hai người xử lý xong thì em ba người phụ nữ khác có trong Hồng phòng bán qua tay sang chỗ khác, nước sạch sẽ nơi này rồi quay trở lại Phụng Thiên.
Sau khi về đến Phụng Thiên, hai kẻ này tiếp tục tìm kiếm Khúc Kha.
Khúc Kha: “Người này thật là âm hồn không tan.”
Cô tiếp tục xem, Khúc thị sau khi trở về giả danh lừa bịp, vào nhà cướp của không thiếu việc gì, chỉ nghe cũng biết mụ chẳng phải người tốt, thừa sức gia nhập đám ô hợp kia.
Gã lưu manh họ Vương, gã là kẻ đứng đầu, bây giờ Khúc thị theo chân gã cũng không có danh phận gì. Người này ở quê đã có vợ con, chẳng qua gã chưa từng mang theo bên người.
Đừng nhìn kẻ này tâm tư độc ác nhưng lại có tâm kế, cũng thừa hiểu bản thân làm nhiều chuyện ác như vậy sợ sẽ đắc tội với người ta, bị người ta trả thù. Bởi vậy vợ con gã luôn được giấu ở chỗ an toàn. Giờ đây Khúc thị đi theo bên người gã cũng chỉ tự cho rằng mình có danh xưng vợ mà thôi.