Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 439
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:43:25
Lượt xem: 65
Chính bởi vậy mà khi nhìn thấy Tiểu Đông lén la lén lút, lại hình như còn cầm theo vật gì đó, lập tức nảy sinh ý định. Tròng mắt gã ta chuyển động láo liên, cố tình nghiêng mình ngăn ánh mắt của chị Phượng, làm bộ như cơ thể không khỏe nói, nói: “Chị à, bụng em tự nhiên có chút không thoải mái. Hay em gọi xe cho chị, chị cứ đi trước rồi em đi WC xong sẽ đuổi theo sau. Chị thấy có được không?”
Chị Phượng ban nãy có ý định với Tiểu Đông nhưng bây giờ lại có một yến hội lớn, Bạch Sí Tuyên lại thường xuyên đi cùng, tính tình coi như cũng cẩn thận, chuyên nói những lời dễ nghe, tâm tư ả cuối cùng cũng bị kéo lại. Ả còn chưa chơi đủ Bạch Sí Tuyên đâu.
Ả gật đầu: “Vậy cậu nhanh lên.”
Bạch Sí Tuyên: “Vâng!”
Gã ta vội vàng ngăn cản một chiếc xe kéo, bầu hạ chị Phượng bước lên xe rồi mới tự mình vội vàng chạy về phía thằng nhãi kia vừa đứng. Thằng nhãi kia vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, bây giờ lại lén la lén lút, không thể buông tha con cá lớn này được.
Gã ta chạy đến gõ nhỏ bên này, mấy người kéo xe đứng quanh đó nhìn gã ta 'chui đầu vào lưới' chỉ có thể lắc đầu.
Người này cũng thật ngu ngốc, còn không biết đời hiểm ác thế nào.
Bọn hắn vừa thấy có mấy người từ Tiệm cơm Hòa Bình bước ra, đứng ở cửa một lát rồi đi hết qua ngõ nhỏ bên này. Người khác có lẽ còn không hiểu gì chứ bọn hắn kéo xe ở đây đã lâu, 'kiến thức rộng rãi' nên vừa nhìn đã biết.
Đây rõ ràng là muốn trả thù.
Chuyện như vậy ở cửa Tiệm cơm Hòa Bình cũng không phải hiếm gặp. Chủ nhà hàng này có bối cảnh, mọi người dù có xảy ra mâu thuẫn trong quán cũng không trực tiếp đánh nhau. Đánh nhau xong rồi phải bồi thường biết bao nhiêu tiền mới đủ? Không phải nhà ai cũng có núi vàng núi bạc mà trả. Cho nên phàm có mâu thuẫn, lại có chút đầu óc đều kéo nhau ra ngoài đánh.
Như ngõ nhỏ bên kia, chỗ đó không biết đã trải qua bao nhiêu vụ đánh nhau.
Thậm chí còn bị đám kéo xe bọn hắn gọi với danh xưng 'thánh địa đánh nhau'.
Mà Bạch Sí Tuyên bên này đang chạy đến ngõ nhỏ, vừa vào gã ta đã nhận ra không thích hợp.
Mười mấy “người đàn ông” che mặt, tất cả đều hung dữ, tất cả đều là “đàn ông”.
“Mấy mấy mấy… mấy người định làm gì?”
Tiểu Đông: “Đánh!”
Vừa ra lệnh một tiếng, mọi người đã cùng nhau lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-439.html.]
Tất cả chẳng ai sử dụng vũ khí gì mà cứ dùng tay trần đánh.
Mấy vệ sĩ lên trước, họ sợ Tiểu Bảo bị thương lại trăm triệu lần không nghĩ tới vị lão đại gia này chẳng phải kẻ kém cỏi gì. Thậm chí Tiểu Bắc chưa đến 10 tuổi cũng phi chân đá mấy cái.
Bọn họ chỉ có thể yên lặng lui về phía sau một bước, vì thế trung tâm của đánh nhau chuyển thành Tiểu Đông, Tiểu Kha, Tiểu Bắc cùng với Tiểu Bảo.
Khúc Kha che chắn mặt. Không biết vì sao, rõ ràng cô cùng người này gần như không tiếp xúc. Thế nhưng nhìn thấy gã ta, trong lòng cô bốc lên một ngọn lửa thù hận. Rất nhiều hình ảnh người Bạch gia bọn họ bắt nạt ba anh em cô cứ thế hiện lên.
Loạt hình ảnh lướt qua trong trí nhớ cực kỳ nhanh.
Những thứ này, Khúc Kha không tự mình trải qua, chỉ hồi ức của người khác cũng đủ để khiến cô tức giận như vậy. Tiểu Đông và Tiểu Bắc hiển nhiên cũng như thế.
Dù Tiểu Đông hay Tiểu Bắc, một năm kia ở nhà họ Bạch đều là một năm gian khổ lại vất vả biết chừng nào. Bọn cậu vừa mới nhận nỗi thống khổ tang mẹ tang cha, còn chưa kịp phản ứng lại đã chịu nỗi đau đớn đến từ người thân ruột thịt.
Vẻ mặt hiền lành của đám thân thích nháy mắt biến đổi, chẳng khác gì đám ác quỷ.
Những kẻ đó cầm đi hết thảy mọi thứ trong nhà bọn cậu, rồi đến việc để cho ba anh em bọn cậu được ăn no mặc ấm cũng không làm. Mùa đông khắc nghiệt như vậy, tay ba anh em đông lạnh sưng đỏ như chiếc chày gỗ nhỏ. Bọn cậu đi Thượng Hải, cẩn thận bảo dưỡng, xoa thuốc mỡ liên tục mới không bị tái phát nghiêm trọng, chỉ còn cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.
Cảm giác ấy cũng phải bảo dưỡng hai năm mới biến mất.
Càng đừng nói đến cái khác.
Càng nghĩ đã càng thấy hận.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc sức lực đánh xuống cũng lớn hơn nhiều.
Bạch Sí Tuyên bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập chỉ có thể ngao ngao kêu loạn. Lúc ban đầu còn mắng linh tinh, giờ đã biết nói vài lời dễ nghe xin tha. Dù như thế cũng không có ai để ý đến gã ta, nên đánh thì cứ tiếp tục đánh.
Người đi trên đường có tình cờ ngang qua nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cũng chẳng ai dám xem nhiều hơn một cái, chỉ vội vàng đi cho nhanh, né tránh mấy chuyện này. Thời buổi mấy giờ chẳng có ai muốn dây vào những chuyện hỗn tạp thế cả.
Mấy người Khúc Kha đánh một lúc lâu, cô thấy hốc mắt Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều đỏ bừng lên, hiểu được cả hai đánh đến mức đỏ cả mắt, rồi cô lại nhớ lại những chuyện không hay ngày xưa, bỗng thấy khổ sở trong lòng. Khúc Kha không muốn hai người vì kích động mà làm bản thân bị thương, cô kéo một cái rồi lắc lắc đầu.
Tiểu Đông hít một hơi thật sâu, đột nhiên dựa vào bả vai Khúc Kha. Khúc Kha nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiểu Đông. Tiểu Bắc cũng bước lên ôm lấy chị gái. Khúc Kha nhìn Bạch Sí Tuyên muốn kêu cũng không kêu nổi, giờ gã ta đã hôn mê, cô giơ chân đạp một cái rồi mỗi tay nắm lấy tay một người, đi thẳng ra khỏi hẻm nhỏ.