Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 427
Cập nhật lúc: 2024-05-24 14:36:16
Lượt xem: 83
Người khác có khả năng còn cho rằng kho báu không liên quan gì với Khúc gia; Bạch lão gia giấu vàng cũng chẳng dây mơ rễ má gì tới Khúc gia, dĩ nhiên chẳng ai chú ý lên người mấy anh em nhà họ Khúc. Thế nhưng Khúc thị lại khác, mụ biết mấy người Khúc Kha bọn cô trước khi đi quả thật đã cầm theo đồ.
Những người ham tiền tài có thể còn tin tưởng theo lời đồn đã bên ngoài, thậm chí người làm ở Bạch gia cũng có thể sẽ tin theo, cho rằng đây là kế sách đánh lạc hướng của Bạch lão gia năm đó. Dù sao cũng có một thời gian gã ta nói đồ bị Khúc Kha trộm đi thế mà đồ lại tìm được ở trong tay gã ta.
Có thể thấy được, lời của gã ta không đáng tin.
Thế nhưng Khúc thị sẽ không tin.
Làm nữ chủ nhân của nhà này trong thời gian dài, mụ thừa biết Khúc Kha đã mang đi rất nhiều đồ.
Cho nên phàm phát hiện ra tung tích của Khúc Kha, mụ chắc chắn sẽ hành động. Không chỉ mụ mà còn có -- Bạch gia cô phu nhân.
Cô em gái này của Bạch lão gia cũng chẳng phải kẻ dễ chơi gì. Bạch lão gia tin tưởng ả thậm chí còn vượt qua người vợ như Khúc thị. Ả cũng chắc chắn là một trong số những người biết rõ tình hình. Hai người này nhất định đều muốn tìm ra cô. Dù sao ngoài trang sức thì thứ chân chính đáng giá mà cô lấy đi còn có kim cương với giá trị liên thành.
Kể cả kim cương đó vốn dĩ là đồ của nhà cô.
Bây giờ chẳng qua vật về chủ cũ.
Vậy nhưng không có ai có thể không động lòng tham cả.
Khúc Kha nhìn Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc, nghiêm túc nói: “Em đã quyết định, từ giờ khắc xuống xe trở đi, em chính là vợ của Túc Bạch, Tiểu Bắc, em sẽ là đóng vai con trai bọn chị.”
Tiểu Bắc phụt một tiếng phun hết trà, không thể tin tưởng nhìn chị mình, cu cậu nói lắp: “Em em em…. Em là con trai chị?”
Cu cậu hít một hơi thật sâu: “Tuổi tác chúng ta có vẻ không khớp đóng vai đó đâu.”
Khúc Kha: “Chị có thể hóa trang cho mình lớn tuổi hơn một chút. Lại nói, kể cả người khác có thấy tuổi không đúng lắm thì chỉ cần chị lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi, tự nhiên người ta sẽ tưởng tượng ra vô số thứ. Ví dụ như Túc Bạch kết hôn lần 2 chẳng hạn.”
Mấy đứa nhỏ động tác nhất trí phun trà.
Mà Túc Bạch vẫn bất động như cũ.
Anh nhìn Khúc Kha, yên lặng không động đậy.
Khúc Kha quyết đoán sắp xếp xong thân phận của mình và Tiểu Bắc rồi mới nhìn về phía Tiểu Đông.
Cô nói: “Tiểu Đông chính là em trai em.”
Tiểu Đông: “……A.”
Khúc Kha: “Chúng ta không đóng được vai có quan hệ khác.”
Cô với Tiểu Đông là song sinh. Đúng là có nhiều nhà song sinh không giống nhau như đúc nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra họ có mối quan hệ ruột thịt, gì vậy khó có thể nói thành thân phận khác được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-427.html.]
“Sau khi tới Phụng Thiên rồi hai người phải luôn đi cùng Tiểu Bảo, đừng có dính lấy em. Ba người chúng ta phải cố gắng hết sức không túm lại một chỗ, tránh cho người ta có cơ hội liên tưởng.” Khúc Kha dặn dò cả đám.
Tiểu Đông và Tiểu Bắc gật đầu. Tiểu Bắc hơi mấp máy môi như muốn nói gì đó, rồi lại thấy biểu tình của chị mình, cu cậu quyết đoán không mở miệng nữa.
Cu cậu có thể trực tiếp phản bác Túc Bạch, lại không dám cãi lại chị mình.
Tiểu Bắc ưu sầu liếc mắt nhìn chằm chằm Túc Bạch.
Túc Bạch rất nhanh đã tiến vào trạng thái nhân vật: “Con nhìn gì thế?”
Tiểu Bắc một giây táo bạo hẳn: “Em không nhìn.”
Túc Bạch: “Đây không phải luyện tập một chút sao? Bằng không, lúc tới nơi rồi chúng ta gọi sai làm sao bây giờ?”
Tiểu Đông gật đầu tán thành: “Đúng vậy, em đừng gọi anh là anh, phải gọi cậu mới đúng.”
Tiểu Bắc đen mặt nói: “Anh, anh rốt cuộc cùng phe với ai thế?”
Tiểu Đông nghi ngờ hỏi: “Không phải luyện tập sao? Vì sao còn phải kéo bè kéo cánh?”
Khúc Kha không nhịn được, bật cười.
Tiểu Bắc xoạch một cái ngã luôn lên giường: “Anh trai tui thật không đáng tin.”
Túc Bạch cũng nhếch khóe miệng lên, có điều vẫn nói: “Con giai à, uống nước đi.”
Tiểu Bắc che kín đầu, mình không nghe, mình không nghe thấy gì cả! Nhóc mới không cần luyện tập!
Cu cậu có nghi người này muốn chiếm hời từ mình, hơn nữa còn có chứng cứ vô cùng xác thực!
Tức giận nhá!
Tiểu Bắc nằm trên giường buồn đời, Khúc Kha vỗ cu cậu một cái: “Còn nhiều thời gian, thích ứng một chút cũng tốt. Em làm quen dần đi, ngàn vạn đừng không hiểu chuyện.”
Tiểu Bắc ừ một tiếng.
Khúc Kha quay đầu, nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa sổ: “Lần này về, lần sau còn không biết là khi nào.”
Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc đều trầm mặc.
Khúc Kha liếc mắt nhìn hai người một cái, nhanh nhảu nói: “Chẳng qua cũng không có gì phải lo lắng, kể cả có xa đến tận cuối chân trời thì mỗi năm tết nhất lễ lạc, chúng ta có thể mua tiền giấy đốt cho họ, chắc chắn họ cũng sẽ nhận được. Họ sẽ vui mừng vì thấy con cái trưởng thành, sau đó phù hộ cho ba anh em chúng ta trải qua cuộc sống tốt hơn.”
Suy nghĩ một chút, cô tiếp tục nói: “Không bằng chúng ta lần này mua nhiều đồ một chút?”
“Mua cái gì?” Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc ngơ ngác không hiểu.