Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 406
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:34:39
Lượt xem: 95
Khúc Kha, thật khổ quá đi!
Từ khi bắt đầu dạy mấy đứa nhóc học lái xe, Khúc Kha cảm thấy tính tình nhảy thẳng lên trời, khi viết văn cũng chịu ảnh hưởng không ít. Cô đem mẩu chuyện nhỏ cuối cùng trong bộ viết xuống, cũng chính bởi vì câu chuyện cuối cùng này mà cô muốn thêm vào một số mắt xích nhỏ. Một mẩu chuyện có độ dài tương đương với 2 mẩu chuyện trước đó. Chính vì nguyên nhân này mà thời gian giao bàn thảo muộn hơn so với bình thường kha khá.
Mẩu chuyện cuối cùng này nói về chủ đề 'Mất tích'.
Chỗ mà người mất tích phải đi không cần nói cũng biết.
Thậm chí kể cả vị Lôi đội trưởng vốn có ra thế hiển hách cũng mất đi tính mạng. Người vẫn trình bày hoàn bộ câu chuyện theo phương thức kể lại, hay chính là 'vai chính' chịu tín ngưỡng từ Lôi đội trưởng mà tiếp tục tiến về phía trước, thay thế vị Lôi đội trưởng này trừ gian diệt bạo.
Cô sửa sang lại mẩu chuyện cuối cùng rồi sao chép lại, tiếp đó viết một phong thư có ý uyển chuyển từ chối số tiền nhuận bút còn dư. Đồng thời đem bản thảo này giao toàn quyền xử lý cho xã báo, có thể xuất bản đăng lại trên báo khác hoặc chụp chiếu gì cũng được.
Kể cả những khoản phí dụng liên quan cô cũng không cần nữa, cô chỉ hi vọng sẽ báo có thể trích từ những khoản phí đó quyên tặng cho những người chịu ảnh hưởng, giúp đỡ cho những người cần.
Làm xong đâu đấy cô mới gửi toàn bộ thư từ ra ngoài.
Giống như lúc gửi thư qua bưu điện, cô cũng không chọn gửi tại nhà. Có điều cô cũng không cố ý tránh Tô Giới Anh.
Chuyện lạy ông tôi ở bụi này, dĩ nhiên cô vẫn hiểu.
Khúc Kha gửi thư qua bưu điện, những chuyện còn lại cô mặc kệ, trái lại cô nghiêm túc dành toàn bộ sức lực trên việc dạy học cho mấy đứa nhỏ. Cô biết mùa đông không phải thời điểm tốt để học lái xe nhưng nhìn chung cũng không phải không học được.
Nơi đây cũng không có tuyết lớn che kín mặt đường như ở phương Bắc cơ mà.
Có lẽ do tính tình Khúc Kha bạo phát nên tạo ra chút tác dụng. Mấy đứa nhỏ học tập tiến triển không quá chậm. Đừng nhìn mà nghĩ bọn chúng đều đã lớn, đa phần chỉ khoảng 10 tuổi, lớn nhất có Tiểu Đông lại có trí lực không bình thường.
Người lớn thứ hai là Tiểu Bảo, cậu nhóc cùng tuổi với Tiểu Thạch Đầu, đều chỉ là mấy cậu thiếu niên choai choai với 13-14 tuổi. Những gia đình nào gia cảnh hơi tốt một chút thường sẽ không cho con em mới lớn bằng đó đi ra ngoài tìm việc kiếm tiền. Thành thử ra bọn nhỏ đều thuộc loại không rành thế sự.
Bọn nhóc có thể học nhanh như vậy, Khúc Kha đã phải cảm tạ trời đất.
Quả thực phải vô cùng cảm ơn mới đúng.
Năm mới cứ thế mà đến, Khúc Kha cũng nhanh đói tuổi 18 của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-406.html.]
Đồng thời nhiệm vụ đạy học của cô cũng kết thúc.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi.
Khúc Kha thấy mình phải cảm ơn trời đất thật nhiều, đừng nhìn thời gian cô dạy học không dài chứ tất cả tổng cộng cũng phải ba bốn tháng. Khúc Kha nghĩ nếu không dạy thì thôi, còn đã dạy thì cô phải cố gắng dạy hẳn hoi cho mấy đứa nhỏ.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng đập cửa vang lên, Khúc Kha nếu vậy mở cửa, thời tiết gần đây không tốt nên cô không muốn ra ngoài mua đồ, toàn là mẹ Vương thuận tiện khi nào đến thì mua luôn. Chính bởi vậy mỗi ngày mẹ Vương đều sẽ đến muộn hơn một chút.
“Mẹ Vương……”
Mở cửa ra, bên ngoài không phải mẹ Vương mà lại là Trương lão gia và Trương lão phu nhân. Hai người cõng hai bao tải than, nói: “Bọn tôi đoán than cục nhà cháu chắc đã dùng gần hết nên lại mang cho nhà cháu thêm một chút.”
Khúc Kha gật đầu: “Vậy làm phiền hai người đặt vào phòng bếp giúp cháu đi.”
Hai người không để ý, vác bao tải than vào.
Đây là ước hẹn trước đó mà hai bên đã nói rõ. Khúc Kha phụ trách dạy dỗ Trương Tiểu Đệ nhà họ, xe và xăng do Túc Bạch cung cấp, nhà họ Trương phụ trách cung cấp 4 tháng than dùng trong mùa đông cho hai nhà. Hai bên xác định số lượng, cứ cách 10 ngày họ lại đưa than qua nhà Khúc Kha một lần.
Đương nhiên nếu so sánh với nhà Khúc Kha bên này thì Túc Bạch không dùng bao nhiêu, dù sao bình thường anh cũng không ở nhà.
Chẳng qua bọn cô không muốn dạy không công cho Trương Tiểu Đệ, những thứ càng dễ dàng lấy được ngược lại càng khiến người ta không quý trọng. Hơn nữa nhà họ Trương dù không giàu có nhưng so với nhiều gia đình vẫn khá hơn không ít. Bọn cô việc gì phải giả bộ làm người tốt.
Như Lam tiểu thư đấy thôi, chị cũng hứa hẹn cung cấp cho hai nhà một năm tiền bữa sáng coi như công dạy học còn gì.
Nhà Khúc Kha có người nấu nướng thật đấy nhưng buổi sáng mẹ Vương không chịu trách nhiệm, đa phần Khúc Kha phải phụ trách việc này. Còn Túc Bạch lại mặc kệ thời gian, sớm hay muộn dù thế nào cũng phải ăn bữa sáng mới được. Đối với bọn cô mà nói mấy thứ này rất có ích.
Khúc Kha: “Cảm ơn hai người.”
Tính toán qua lại, đưa thêm một lần thì giao dịch giữa hai bên sẽ kết thúc.
Hai vợ chồng già Trương gia hình như cũng bởi vậy mà khá vui mừng, sôi nổi gật đầu nói: “Việc nên làm mà!”
Tuy mỗi lần đi mua than đều đau lòng tức n.g.ự.c nhưng hai ông bà vẫn vô cùng vui mừng. Cháu đích tôn được đi học đã rất tốt rồi. Hai người không ở đây lâu, đưa xong đồ liền rồi đi.