Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:33:35
Lượt xem: 77
Túc Bạch đưa chìa khóa xe cho Khúc Kha: “Cái này để ở chỗ em đi, nếu em cần dùng, không cần nói với anh, tự mình lái là được.”
Khúc Kha kinh ngạc: “Đừng thế chứ, em sao lại chiếm lợi của anh thế được?” Khúc Kha: “Không thể được.”
Túc Bạch bật cười: “Em cứ cầm đi, coi như là cho anh một lý do để có thể quang minh chính đại đi nhà em cọ cơm.”
Mấy người hàng xóm đều đứng ngay cạnh, mọi người đều nhìn nhìn đầy ẩn ý. Lam tiểu thư cùng mẹ Hứa liếc nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, trong mắt mang theo chút ý cười.
Dĩ nhiên cũng có kẻ không biết điều, Trương Ngọc Uyển lập tức nói: “Vậy anh có thể để chìa khóa xe ở nhà em nè, bọn em cũng có thể bao cơm anh.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, cô ta đã bị Trương lão phu nhân dùng sức đánh cho một cái.
Trương lão phu nhân vội nói: “Nha đầu nhà bà nói bậy thôi.”
Trương Ngọc Uyển không dám phản kháng, mếu máo.
Túc Bạch: “Cô ta không nói bậy thì tôi cũng không đi, nhà bà làm đồ ăn dở ẹc.”
Hiện trường lập tức yên lặng.
Trong nháy mắt cảm giác như sự tĩnh lặng không có lấy một tiếng động.
Có một số người chính là khiến người ta cảm thấy không thoải mái như vậy đấy.
Trương lão phu nhân cười gượng hai tiếng rồi kéo cháu gái về nhà. Trương tiên sinh đã quen cách nói chuyện của Túc Bạch, dù sao hai người cũng là đồng nghiệp nên không thấy gì. Chú ta không giống những người khác nghĩ điều như vậy mà còn cảm thấy Túc Bạch khá thẳng thắn.
Phải biết, người này ở ngân hàng cũng thường xuyên nói chuyện như thế, nếu không phải anh có thể kiếm tiền thì mọi người đã sớm trùm bao tải đánh cho cả vạn lần.
Chú ta kiến thức cũng rộng nên không lo chuyện khác, ngược lại hỏi: “Thật không ngờ cậu đã mua xe rồi! Bảo dưỡng xe cần không ít tiền đâu.”
Túc Bạch: “Tôi tự sửa xe.”
Trương tiên sinh: “…… À.”
Khúc Kha xem chú ta bị vả mặt, không nhịn cười thành tiếng.
Túc Bạch: “Ngày thường em muốn cứ trực tiếp dùng, không cần hỏi anh.”
Đãi ngộ khác nhau thật nha.
Khúc Kha có chút ngượng ngùng, rồi lại tự nhiên hào phóng: “Vậy được rồi.” Cô nói: “Có cái xe cũng tiện hơn rất nhiều.”
Lúc trước cô dù rất nghèo cũng mua một con Alto second-hand, cố chống đỡ để dùng.
(*) Alto: Xe “hộp diêm” giá rẻ của Suzuki có mức giá chỉ khoảng 200-300 triệu đồng.
Đừng nhìn xe phá tiền, đến thời khắc mấu chốt mới thấy tác dụng.
“Nếu em rảnh……” Túc Bạch nghĩ nghĩ, nói: “Nếu em rảnh thì giúp anh dạy Tiểu Bảo lái xe?”
Khúc Kha mở to mắt: “Em dạy?”
Túc Bạch: “Em dạy Tiểu Bảo lái xe, xe anh em cứ tùy tiện dùng, coi như tiền dạy là tiền thuê xe, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-402.html.]
Khúc Kha bắt đầu rối rắm, có xe cũng tiện thật đấy, thế nhưng cô lại không biết phải dạy người khác như thế nào. Cô có thể làm một giáo viên giỏi thì lúc trước cũng không phải nhờ cậy Túc Bạch dạy Tiểu Đông, Tiểu Bắc.
Lúc ấy chỉ dạy có nửa buổi chiều mà đã cảm thấy cơn tức bốc hết cả lên đầu, chỉ muốn đánh người.
Nếu không phải cô suy xét đến việc làm giảm lòng tự tin của hai người họ thì có khi cô thật sự phải đổi bão cũng nên.
Đây cũng là nhờ ngày xưa cô kiêm nhiều công việc, luyện được vô số kỹ năng, trái lại không có quan hệ gì đến nghề giáo cả. Cô còn tự biết bản thân không có trình độ kia.
Dĩ nhiên không thể dạy.
Giờ cô do dự thật sự.
Túc Bạch: “Em dạy Tiểu Bảo đồng thời cũng có thể dạy luôn Tiểu Đông và Tiểu Bắc, xe anh cho mấy đứa luyện tập.”
Túc Bạch không ngừng cố gắng khuyên bảo Khúc Kha, quyết tâm để cô phải chấp nhận.
“Nếu bọn chúng biết lái xe cũng coi như một ngón nghề, em nói đúng không?” Túc Bạch tiếp tục khuyên bảo.
“Ngón nghề gì?” Mấy đứa nhóc tan học về, vừa đến cửa đã thấy mọi người tụ tập hết trong sân.
Tiểu Bảo một giây nhảy lên: “Cậu… cậu mua xe rồi!”
Túc Bạch kỳ quái liếc mắt nhìn Tiểu Bảo một cái: “Từ khi cháu sinh ra, cha cháu đã có rồi! Cháu kích động nỗi gì?”
Tiểu Bảo lập tức: “Cha cháu làm sao so được với cậu?” Cậu cười tủm tỉm nói ngọt ngấy tận xương: “Cậu quan trọng nhất.”
Túc Bạch nhếch khóe miệng: “Xem như tên nhóc cháu vẫn còn có chút lương tâm.” Tay anh ấn trên vai Tiểu Bảo: “Cậu đang định tìm người dạy cháu lái xe đấy.”
Tiểu Bảo: “???”
Túc Bạch lại dụ dỗ Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc, em muốn học lái xe không?”
Tiểu Bắc: “!!!”
Làm gì có thằng nhóc nào không thích xe?
Không có, dĩ nhiên không có.
Túc Bạch cười nói: “Nếu em muốn học xe thì khuyên chị em đồng ý dạy đi.”
Tiểu Bắc nháy mắt quay đầu lại nhìn về phía Khúc Kha, đôi mắt sáng lấp lánh.
Khúc Kha bất đắc dĩ bật cười: “Vậy được rồi, em sẽ dạy họ.”
Túc Bạch lập tức hứng khởi: “Cảm ơn em.”
Khúc Kha: “Phải nói trước nhé, con người em không thích hợp để làm giáo viên đâu, nếu mấy người họ học không tốt thì em sẽ mắng chửi đấy. Nếu mấy đứa không chịu nổi thì sớm nói ra, chúng ta dừng lại luôn.”
“Được!”
Túc Bạch nhìn về phía Tiểu Bảo cùng Tiểu Bắc, đe trước: “Mấy đứa nếu không chăm chỉ học, khiến Tiểu Kha tức giận, anh sẽ bóp c.h.ế.t đám nhóc bọn mi.”
Hai đứa nhóc vội vàng nói vâng.