Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 396
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:30:43
Lượt xem: 56
Khúc Kha nằm ở ghế sau, ngón tay ấn vào vị trí trái tim, tim cô đập nhanh đến khó. Đừng nhìn mỗi ngày cô đều rèn luyện, thể lực có vẻ khá tốt mà lầm. Ban nãy cô vừa chạy vài con phố, lại có thêm áp lực về tâm lý nên vô cùng mệt mỏi.
Cô nhìn về phía tờ giấy chứng nhận nhăn rúm ró bị Túc Bạch đặt ngay phía trước, Khúc Kha xác định, chắc chắn anh đã thấy.
Cô thật không ngờ bản thân mình có ngày trở thành cá trên thớt như vậy.
Những người này đuổi theo cô đến c.h.ế.t không bỏ, Khúc Kha không cho rằng họ là người của xã báo.
Nếu đó là người của xã báo, đuổi theo không kịp thì cũng bỏ qua, ấy vậy mà hai người kia rõ ràng quyết ý phải bắt được cô.
Xúi quẩy!
Khúc Kha tháo khăn quàng cổ xuống, mái tóc ngắn xinh đẹp lộ ra.
Rốt cuộc ai muốn bắt cô nhỉ?
Theo như cô xem xét thì những người đó đã đi theo cô từ ga tàu hỏa. Chẳng lẽ họ muốn đi theo cô để biết cô là ai? Hoặc tìm được chỗ cô ở? Dù là nguyên nhân nào thì những kẻ đó đều không có ý tốt. Cô chạy mệt như chó mà mấy kẻ đó vẫn quyết không buông, có thể thấy bọn chúng căn bản không muốn khách khí với cô.
Khúc Kha lau mặt qua loa một lượt, làn da bên ngoài phủ một tầng bụi xám xịt.
Đây là buổi sáng cô cố tình cải trang.
Không ngờ Túc Bạch vẫn có thể nhận ra cô.
Anh căn bản không chần chừ một chút nào đã giúp cô?
Đầu óc Khúc Kha rất loạn, dù loạn đến thế nhưng cô dần dần cũng tỉnh táo lại. Túc Bạch không hỏi cô thì chắc chắn cũng sẽ hoài nghi cô. Nếu anh hỏi, liệu cô có nên nói không?
Khúc Kha càng lúc càng rối rắm. Về bản năng, cô biết mình nên nói dối, như vậy sẽ an toàn nhất. Tuy nhiên Khúc Kha lại cảm thấy mình không nên lừa Túc Bạch. Đó là một người bạn rất tốt của cô.
Dù từ xưa đến nay việc bạn tốt trở mặt thành kẻ thù cũng không ít nhưng đó là Túc Bạch, anh có vẻ không phải là người xấu.
Khúc Kha gãi gãi đầu, thở dài một hơi.
Có nên lừa Túc Bạch không đây?
Kể cả có lừa Túc Bạch thì chắc cũng sẽ bị vạch trần nhỉ?
Túc Bạch thoạt nhìn EQ hơi thấp chứ chỉ số thông minh thì rất cao.
Anh sẽ không thể không biết đâu?
So với bị vạch trần là nói dối thì không bằng ngay từ đầu nói thật tất cả với anh.
Nhưng…. cô cũng rất lo lắng, chỉ sợ Túc Bạch lừa mình.
Cô trở mình, cảm giác có người đang đến gần xe, quả nhiên, Túc Bạch lên xe, anh cầm theo một túi giấy, giơ tay đưa ra giao cho Khúc Kha: “Cho em, chờ một chút nữa rồi thay.”
Khúc Kha mê mang: “Thay thế nào?”
Túc Bạch: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-396.html.]
Anh nhìn quần áo trên người Khúc Kha, nói: “Chẳng lẽ em định mặc thế này về? Không sợ bị người ta nhìn thấy?”
Khúc Kha cúi đầu nhìn bộ dạng chật vật của mình, quả nhiên không ổn chút nào. Cô hỏi: “Em có thể thay ở đâu?”
Túc Bạch: “Trên xe.”
Khúc Kha: “……”
Túc Bạch: “Anh sẽ không nhìn lén.”
Anh lái xe, không bao lâu đã đến vùng ngoại ô đi, anh nói: “Chút nữa em qua bờ sông rửa mặt đi.”
Khúc Kha: “A.”
Lúc này cô đã bình tĩnh không ít, cô ngồi dậy, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Túc Bạch, hỏi: “Anh không hỏi em à?”
Túc Bạch nhìn vào đôi mắt cô, nghiêm túc hỏi lại: “Em có thân phận đặc biệt gì à?”
Khúc Kha sửng sốt, mãi sau cô mới phản ứng lại Túc Bạch muốn nói gì. Cô chưa từng nghĩ tới việc Túc Bạch sẽ nói như vậy, càng không nghĩ tới Túc Bạch sẽ có suy đoán như thế. Cô vội xua tay: “Không có, không có, em nào có khả năng có chứ!”
Cô hạ tay xuống, nhẹ giọng giải thích: “Anh nghĩ nhiều, thật ra em cũng không biết sao họ lại đuổi theo em.” Dừng một chút, lại bổ sung: “À, cũng không thể nói như vậy. Em biết họ vì sao đuổi theo em rồi, nhưng rốt cuộc ai đuổi theo thì em không biết.”
Túc Bạch nhướng mày.
Khúc Kha đặt tay lên cằm, bộ dạng đáng thương: “Em có một bút danh viết một vài chuyện không hay lắm……”
Túc Bạch a một tiếng thật dài: “Không tiện nghe.”
Khúc Kha vội ngẩng đầu liếc mắt nhìn Túc Bạch một cái, thấy anh không có biểu cảm gì đặc biệt, lại nói: “Cũng may em thông minh, ngay từ đầu đã không lộ diện. Địa chỉ lưu cũng là tủ đồ ở ga tàu hỏa. Em thật là linh hoạt, hì hì……”
Túc Bạch: “Em đừng giải thích.”
Nhìn khuôn mặt bị thoa đến xám xịt cùng bộ quần áo chẳng ra sao của cô, anh nói: “Vậy em đây là……???”
Khúc Kha: “Em đi lấy tiền nhuận bút thì bị người ta theo dõi. Hai gã đàn ông kia cứ như bị điên, đuổi theo em vài con phố, em chạy mệt như cún luôn.”
Túc Bạch tự đáy lòng nói: “Sao em lại làm vậy, liều mình không muốn buông bỏ tiền tài?”
Khúc Kha: “!!!”
Sáng nay lúc cô ra ngoài còn cảm thấy mình không phải loại người này.
Kết quả mới một giây đã bị người ta xác định mình chính là loại người đó, Khúc Kha yên lặng co người ở ghế sau nhìn Túc Bạch.
Túc Bạch: “Được rồi, chúng ta trước tìm một chỗ cho em rửa mặt đã.”
Anh chạy xe đến vùng ngoại ô, lúc này trời đã có chút lạnh, nhìn quanh không có ai. Túc Bạch: “Em đi rửa mặt đi, trong túi có xà phòng thơm.”
Khúc Kha: “Vâng.”
Mặt cô quả thực cần phải rửa cẩn thận một lượt mới được.