Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 382
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:24:21
Lượt xem: 76
Trương phu nhân lập tức giữ chặt Trương Ngọc Uyển, nhỏ giọng nói: “Ngọc Uyển, chớ có như thế.”
Trương Ngọc Uyển: “Mẹ, rõ ràng nó nói con!”
Khúc Kha: “Tôi nói cô cái gì? Không phải do miệng cô bẩn à? Những cô gái nhà khác có nhìn chằm chằm vào nhà người ta bao giờ đâu, hở một câu lại nói, kiểu nói như cô chỉ khiến bản thân tự mất mặt thôi. Tôi là một hàng xóm tốt mới không thèm so đo với cô, nếu đổi thành người khác chỉ sợ đã xé nát cái miệng rộng của cô ra rồi.”
Khúc Kha nói lời thấm thía: “Con người tôi tốt bụng lắm đấy, không thích gây sự với ai, bằng không tôi sẽ cho cô đẹp mặt. Lúc ấy cô đã sớm bị băm thành 180 mảnh nén ra sông Hoàng Phố nuôi cá rồi.”
Trương phu nhân hơi co rúm lại, giọng nghiêm khắc hơn vài phần: “Ngọc Uyển mau xin lỗi Cao tiểu thư.”
Trương Ngọc Uyển: “Mẹ!”
Trương phu nhân lập tức nhìn Khúc Kha, ôn tồn cẩn thận nói: “Cao tiểu thư, thật sự xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Ngọc Uyển nhà tôi đã bị chiều hư, tính tình hơi tùy hứng, con bé đến tư cách cũng không thể so với cháu được. Một người trên trời một người dưới đất, cháu ngàn vạn đừng so đo với nó.”
Trương Ngọc Uyển tủi thân mím miệng, căm giận trừng mắt liếc mắt nhìn Khúc Kha một cái.
Khúc Kha: “???”
Lúc này cứ như Khúc Kha bắt nạt ba mẹ con bọn họ vậy.
Khúc Kha mới vô tội biết bao nhiêu, cô nói: “Trương phu nhân à, dì xin lỗi tôi làm gì? Có xin lỗi thì cũng không phải dì. Lại nói, dì tự nhìn mà xem, cũng không phải tôi trêu chọc cô ta đâu nhé. Cô ta lại còn trừng mắt nhìn tôi. Tôi mới là người đáng thương vô cùng đây này. Dì như vậy, người không biết còn nghĩ rằng tôi là người đanh đá cỡ nào mới bắt nạt ba mẹ con dì như thế. cuối cùng không phải là cô con gái ngoan nhà dì mỗi lần hết hừ tôi rồi lại trừng mắt nhìn tôi sau đó nói vài lời như d.a.o đ.â.m đấy sao. Có thảm cũng là tôi thảm chứ.”
Trương phu nhân cắn môi, nhu nhược đáng thương: “Là chúng tôi không đúng……”
Khúc Kha: “Không phải, mấy người đâu có chỗ nào không đúng, là tôi không đúng mới phải, đáng ra tôi không nên sống tốt hơn mấy người khiến cho con gái ngoan của mấy người ghen ghét đến mức nhỏ m.á.u mắt.”
Trương phu nhân: “……”
Trương Ngọc Uyển: “Mày!!!”
Trương Ngọc Thục nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo chị gái mình.
Khúc Kha: “Tôi thật là quá không đúng rồi!”
Cô đưa ra lời lẽ chính đáng lại còn kết hợp với khuôn mặt đầy chính nghĩa cứ như thật sự nghĩ thế.
Đúng lúc này, ngoài cổng lớn bỗng vang lên một tiếng bật cười, Khúc Kha ngẩng đầu liền thấy Thẩm Hoài đứng ngoài cổng.
Gần như chỉ mất một giây đồng hồ, Trương Ngọc Uyển đã thay đổi sắc mặt, ban nãy gương mặt còn kiêu ngạo khó thuần kèm theo biểu cảm tức giận đến nỗi vặn vẹo thì bây giờ đã lập tức biến thành gương mặt hàm xuân đầy nhu tình mật ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-382.html.]
Cái này đừng nói đến người khác nghĩ thế nào chứ bản thân Khúc Kha quả thực không nhịn được cười, công phu đổi mặt của chị gái này phải gọi là tuyệt đỉnh. Không biết sức quyến rũ của Thẩm Hoài đến đâu mà có thể khiến người ta biến hóa lớn như thế.
Khúc Kha cũng nhanh chóng hiểu rõ, Trương phu nhân ban nãy đột nhiên xin lỗi chắc hẳn đã thấy Thẩm Hoài đứng bên ngoài. Dù sao cô với Trương Ngọc Uyển đều đứng bên sườn, Trương Ngọc Thục đứng quay lưng, chỉ có duy nhất Trương phu nhân đứng đối mặt với cửa cổng. Nếu như nói dì ta nhìn thấy có người đến thì cũng chẳng có gì kỳ quái.
Khúc Kha như có như không cong cong khóe miệng.
Thẩm Hoài không vào nhà mà đứng ở cửa mỉm cười: “Ngại quá, quấy rầy mọi người rồi, Tiểu Kha, cô ra đây một chút, tôi có chút việc muốn nói với cô.”
Khúc Kha: “……”
Cô cho hắn ta một cái liếc trắng mắt, trong đầu nghĩ, nhà mi bình thường có gọi thế đâu, thấy người ngoài là khác ngay, gọi ai là Tiểu Kha đấy.
“Thẩm tiên sinh, ngài… không vào ngồi sao?” Trương phu nhân vâng vâng dạ dạ mở miệng: “Bên ngoài… bên ngoài đâu có chỗ nói chuyện?”
Thẩm Hoài nhìn thoáng qua Trương phu nhân: “Không cần.” Hắn talại lần nữa gọi: “Tiểu Kha.”
Khúc Kha không biết ông chú này muốn làm gì nhưng vẫn là đi ra.
Trương Ngọc Uyển đột nhiên gọi: “Thẩm tiên sinh, ngài……” Dưới ánh mắt của Thẩm Hoài, cô ta yên lặng đỏ mặt: “Ngài có rảnh đến ngồi chơi nhé.”
Thẩm Hoài gật gật đầu, coi như đã nghe thấy nhưng lại không có nói thêm gì.
Khúc Kha đi ra, hỏi: “Chú có chuyện gì?”
Thẩm Hoài cười: “Lên xe đi, tôi mời cô uống trà chiều.”
Khúc Kha không thể tin nhìn Thẩm Hoài: “Chú tìm tôi để… uống trà?”
Rất có tư thế không nói rõ ràng sẽ không lên xe.
Thẩm Hoài kéo cửa xe ra, mỉm cười: “Cô không phải sợ tôi chứ?”
Khúc Kha: “Phép khích tướng vô dụng, chú thừa biết tôi căn bản không sợ chú. Tôi chỉ là không muốn lãng phí thời gian của mình, tôi còn muốn đi mua một cái bình lớn muối thịt đấy.”
Thẩm Hoài yên lặng nhìn trời, không thể tin bản thân mình là một người đàn ông độc thân hoàng kim danh xứng với thực thế mà còn không bằng một cái bình muối thịt.
Có điều cũng chẳng ngoài ý muốn.
Đây là chuyện mà cô bé này có thể làm được.
Phụ nữ nếu không có ánh mắt thì chỉ khiến trời đất mù mịt.