Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 347

Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:03:12
Lượt xem: 81

“Phốc!” Lôi đội trưởng không nhịn được, lại cười.

Cười đủ rồi, chính hắn ta cũng bắt đầu nghiêm túc, buồn bực nhìn Đỗ Bách Tề: “Nếu không có quan hệ gì với anh, anh lại cũng không có ý định đưa cô ấy về bên cạnh thành người đàn bà của mình, vậy thì sao lại che chở cho người ta thế?”

Điểm này, thật là làm người không hiểu.

Điều này thật khiến người ta khó hiểu. Đỗ Bách Tề lần nữa cảm thấy ngần ấy năm mình cùng với tên họ Lôi tranh qua đoạt lại đúng là đã hạ thấp phong thái bản thân.

Nhìn đi nhìn lại mình không cùng một cấp bậc với tên này.

Cấp bậc hoàn toàn không giống nhau, đặc biệt là đầu óc.

Hắn nhìn Lôi đội trưởng trước mặt, nghiêm túc nói: “Thưởng thức, hiểu không?”

Lôi đội trưởng: “…… Thưởng thức? Sao anh không đem về nhà mà thưởng thức?”

Đỗ Bách Tề cười một tiếng: “Nếu tôi đưa cô ấy về làm vợ nhỏ hoặc bồ nhí nuôi bên ngoài lại thành ra tôi không xem trọng người ta. Tôi thấy như vậy có nghĩa là cô ấy đang phụ thuộc mình. Rồi những thứ mà trước đó tôi thưởng thức có lẽ cũng dần dần theo dòng thời gian chậm rãi mà biến mất, tận đến khi không còn chút nào nữa.”

Đỗ Bách Tề không thể tưởng tượng được bản thân thế mà lại có một ngày sẽ thành thật ở chỗ này nói với Lôi Tử vài câu chân thành: “Một người phụ nữ đẹp rất dễ tìm thấy, tôi muốn bao nhiêu cũng có. Thế nhưng một người để có thể khiến tôi khen ngợi, thưởng thức nhờ cái tài lại không dễ thấy. Tôi có thể trở thành anh trai của cô ấy, cũng có thể trở thành bạn bè của cô ấy nhưng chắc chắn không có khả năng có quan hệ tình cảm gì. Tôi không muốn dùng một đoạn tình cảm nam nữ nhất thời để chặt đứt thưởng thức của mình với cô ấy. Mặc kệ đó có phải sự thiếu tôn trọng với cô ấy hay không nhưng đối với tôi thì đó chính là không tôn trọng. Tôi tuyệt đối sẽ không làm như vậy. đương nhiên cũng có thể những người có chỉ số thông minh như cậu căn bản không hiểu gì, cũng chẳng sao, chỉ cần cậu nhớ rõ tôi không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy cô ấy, cũng không để yên cho những kẻ tổn thương cô ấy là được.”

Hắn liếc mắt nhìn Lôi đội trưởng phía trước, nụ cười thu lại, lạnh nhạt: “Muốn chết, cậu cứ thử một lần đi.”

Lôi đội trưởng nhìn ra được sự nghiêm túc trong ánh mắt của Đỗ Bách Tề, ngay lúc ấy hắn ta sững sờ không ngờ Đỗ Bách Tề lại nghĩ như vậy. Điều này hoàn toàn ngoài dự kiến của hắn ta, đồng thời lại khiến hắn ta thấy hình như cũng có chút đạo lý.

Hắn ta nhìn Đỗ Bách Tề, chậm rãi nói: “Anh nghĩ tôi sợ?”

Đỗ Bách Tề: “Cậu đương nhiên không sợ, nhưng có thể thử một chút.”

Lôi đội trưởng cũng ngồi thẳng, nghiêm túc nhìn Đỗ Bách Tề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-347.html.]

Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì.

Bên này giương cung bạt kiếm, bên kia lại ăn vô cùng náo nhiệt.

Khúc Kha nào biết có người người đang nói về mình, cô cảm khái: “Nếu nơi này ngay cạnh, chỉ cần chúng ta ra khỏi cửa có thể tới thì tốt rồi, em nhất định sẽ thường xuyên qua mua về thêm bữa.”

Túc Bạch gật đầu: “Anh cũng thấy rất hợp khẩu vị.”

Tiểu Đông lập tức nói: “Anh trên đường đi học về có thể ghé qua mua.”

Khúc Kha bật cười, lắc đầu nói: “Không cần, mấy người sư huynh của anh nếu đưa anh đi thêm một chuyến thì người ta sẽ không về nhà sớm được. Hơn nữa nếu nhà chúng ta ngày nào cũng ăn, chẳng mấy chốc sẽ chán thôi. Lâu lâu ăn một bữa mới thấy ngon.”

Tiểu Đông sáng ngời mắt to mang theo cười: “Được.” Cậu nghĩ nghĩ, hình như nghĩ tới cái gì, nghiêm túc nói: “Anh có thể tự về, không cần sư huynh đưa.”

Cậu chỉ chỉ nhóc con bên cạnh, nói: “Mấy người Tiểu Bắc đều tự đi học, anh cũng có thể.”

Khúc Kha nhẹ giọng dỗ dành: “Anh cũng biết anh có thể làm được.”

Tiểu Đông nhếch khóe miệng lên, Tiểu Bắc buông đũa xuống như muốn nói gì đó rồi lại nhìn vào ánh mắt của Khúc Kha, cu cậu nắm chặt chiếc thìa trong tay hơn một chút, không nhúc nhích cũng không nói gì.

Khúc Kha: “Thế nhưng em sẽ không yên tâm. Võ quán cách nhà mình xa như vậy, anh mang theo một cô bé như Tiểu Nha, nếu không may có chuyện gì tự anh có thể trốn, vậy còn Tiểu Nha thì làm sao bây giờ? Thật ra em cũng không yên tâm về Tiểu Bắc đâu. Cũng may Tiểu Bắc còn đi cùng Tiểu Bảo và Tiểu Thạch Đầu, cộng thêm em trai Trương tầng trên, tổng cộng có đến 4 cậu nhóc. Khoảng cách từ trường về nhà mình lại gần hơn so với chỗ anh nhiều, thế nên em mới yên tâm để nó tự đi. Lại nói, làm việc phải tính toán trước sau, em biết chú Thẩm là người có ánh mắt, lại còn là lão đại nữa, làm sao để cho con mình tự đi học? Dĩ nhiên sẽ ngầm phái người đi theo để bảo vệ, cũng coi như nhà mình chiếm chút lợi đấy.”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài: “…… Tôi đúng là có sắp xếp người.”

Con mình còn chưa phát hiện, cô không cần nhìn đã đoán được, quả nhiên là người thông minh.

Tiểu Bảo: “!!!” Cha cũng chưa nói cho mình!

Tiểu Bắc sâu kín liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, trong đầu nói, quả nhiên cáo già xảo quyệt có khác.

Loading...