Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 346
Cập nhật lúc: 2024-05-24 13:02:52
Lượt xem: 55
Lôi đội trưởng cùng Đỗ Bách Tề cách nhau khoảng 10 tuổi nhưng hắn ta cùng Đỗ Bách Tề có điểm giống nhau. Cả hai đều mười mấy tuổi đã ra ngoài xã hội, con đường không giống nhau, lại đều không phải người tốt lành gì. Cả hai đều từng có rất nhiều tranh chấp nên cũng coi như hiểu biết đối phương.
Nói tóm lại, cả hai tên này đều chẳng phải người thích đọc sách, vài năm gần đây cũng có đọc một chút nhưng nếu so sánh với những người đọc sách chân chính lại hoàn toàn không giống. Thế mà bây giờ tên này lại dám khoác lác, cứ làm như Lôi đội trưởng hắn ta não bị hỏng rồi không bằng.
Quả thực chó chê mèo lắm lông.
Lại còn so học vấn ai cao hơn cơ đấy.
“Trước kia tôi thế mà không biết anh còn có thể giả bộ giỏi đến vậy.”
Đỗ Bách Tề: “Tôi chỉ nói thật, cậu bị tôi nói trúng giờ thẹn quá hóa giận.”
“Ha hả! Vậy tôi đây sẽ chăm chú lắng nghe xem quý ngài có hiểu biết chính xác như thế nào.” Lôi đội trưởng trào phúng cực kỳ: “Tôi còn không biết quan hệ giữa nam nữ ngoài tình cảm ra còn có gì khác? Chẳng lẽ? Cô ấy là con riêng của anh?”
Nghĩ như vậy, Lôi đội trưởng thở phào một cái rồi ngồi thẳng lên, vừa cẩn thận vừa nghiêm túc nhìn Đỗ Bách Tề, nói: “Cô ấy không phải con riêng của anh thật đấy chứ?”
Nghĩ đến Cao Nhược Huyên kia năm nay 17 tuổi, nếu Đỗ Bách Tề sinh con sớm một chút, không phải không có khả năng có con gái lớn như vậy. mở đầu vốn là một câu nói đùa nhưng Lôi đội trưởng càng suy đoán càng cảm thấy có lý.
Bằng không sao loại người như Đỗ Bách Tề lại tự nhiên đối tốt với người khác như vậy?
Điều này không có khả năng.
Anh ta cũng đâu phải loại người có lòng tốt gì?
“A không phải, cô ấy cô ấy……”
Đường đường là Lôi đội trưởng mà lại bị suy đoán của chính mình làm khiếp sợ, cả người ngơ ngác, biểu tình không thể nào tưởng tượng nổi.
Bên kia Đỗ Bách Tề cũng trợn mắt há mồm. Hắn tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy vẫn lần đầu tiên gặp được đồ ngu ngốc như thế này. Từ giờ khắc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy nhiều năm tranh chấp vốn chẳng cần phải làm như thế.
Bản thân mình phế vật cỡ nào mới có thể tranh chấp đến tranh chấp đi với loại người không có đầu óc thế này?
Tên ngốc này… đáng để mình làm vậy sao?
Đỗ Bách Tề tự đáy lòng hỏi một câu: “Đầu óc cậu có phải có vấn đề không?”
Lôi đội trưởng: “Anh đầu óc mới có vấn đề ấy!” Mặt hắn ta mang theo tâm tình hóng hớt, tò mò hỏi: “Anh nói đi, có phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-346.html.]
Đỗ Bách Tề lạnh mặt, tức hóa cười: “Cậu thấy có khả năng sao?”
“Sao lại không có khả năng? Vậy không phải con gái anh… Quả nhiên vận khí anh không tốt thế, có thể có con sớm. Thế anh coi trọng cô ấy như vậy… chẳng nhẽ đó là… em gái anh?”
Không phải có ý gì đâu, nhưng không phải con gái thì cũng chỉ có thể là em gái thôi.
Nếu nói hai người một chút quan hệ cũng không có thì đây không nằm trong phạm vi lôgic của Lôi đội trưởng.
Điều này chắc chắn không có khả năng.
Đỗ Bách Tề nhìn thật sâu vào thằng nhãi Lôi Tử trước mặt, trong lòng khẳng định 100% tên này đầu óc có bệnh, chính là bệnh thiểu năng trí tuệ. Chắc chắn như thế.
“Cậu quen tôi cũng mười mấy năm rồi nhỉ? Cậu đã từng nghe qua tôi có em gái chưa?” Đỗ Bách Tề hung hăng lườm Lôi đội trưởng một cái đầy lạnh lẽo.
Lôi đội trưởng: “Ai biết anh giấu tốt……” Tuy hắn ta còn đang chịu kích thích nhưng cũng không phải ngốc thật, liếc mắt nhìn kỹ Đỗ Bách Tề một cái, nghiêm túc: “Có điều, cô ấy quả thật không nên cùng anh có quan hệ huyết thống gì.”
Đỗ Bách Tề: “???”
Loáng thoáng, cảm thấy kế tiếp không phải lời dễ nghe.
Quả nhiên.
Lôi đội trưởng ra vẻ thông minh, mang theo ý cười nói: “Cô ấy có đôi mắt lớn như vậy, ngập nước long lanh như có ngôi sao nhỏ phát sáng bên trong. Đôi mắt anh thì bé như thế, nếu là anh em thật thì cha mẹ anh cũng đủ bất công. Sao lại sinh ra anh có đôi mắt như kẻ tiểu nhân? Ngược lại ba anh em bọn họ mới là người một nhà, đều có mắt to hai mí, cùng anh dĩ nhiên không có quan hệ gì.”
Đỗ Bách Tề: “Miệng không tiện không sống được à?”
Lôi đội trưởng: “Không thể a, tiện cái gì mà tiện, thấy anh không vui tôi lại càng vui.”
Đỗ Bách Tề: “…… A.”
Ngày thường hai người cứ gặp nhau là lại giương cung bạt kiếm cứ như đám nhóc tiểu học đấu võ mồm, từ trước đến nay vẫn như thế. Vậy nên hai người sư gia và Đỗ Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh chỉ hơi hơi trợn mắt há mồm một chút.
Đề tài liên quan đến Khúc tiểu thư thế này sao càng nói càng thấy quái quái nhỉ?
Đỗ Tiểu Ngũ nghiêng đầu nhìn thoáng qua lão đại nhà mình, trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác được lời của Lôi Tử. Đôi mắt thật sự quá nhỏ.
Đỗ Bách Tề đột ngột quay đầu lại, Đỗ Tiểu Ngũ bị tóm dính, hoảng hốt rồi tầm mắt đi.
Đáng sợ nhất chính là không khí đột nhiên im lặng, toàn bộ không gian có một cảm giác quái dị xấu hổ tràn ngập bắt đầu mở ra.