Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 327
Cập nhật lúc: 2024-05-24 12:12:22
Lượt xem: 96
Khúc Kha: “Vậy thì không có, lúc ấy rất đau nhưng chỉ một lúc thôi, không bao lâu đã ổn rồi.”
Đây cũng không phải lời nói dối, bụng hình như có khả năng chống lại nắm đ.ấ.m vậy!
Cô nói: “Em thấy không có việc gì thì luyện tập nhiều chút, rất có ích đấy.”
Như hôm nay, cô gần như lập tức có phản xạ, dù mới hai chiêu đã không đỡ được nhưng còn tốt hơn bị người ta bắt cóc. Ai biết được sau khi bị bắt cóc sẽ có kết quả gì. Bây giờ cô mới chỉ ăn một quyền, không phải chuyện lớn.
Khúc Kha nóng lòng muốn thử: “Cơm nước xong liền bắt đầu.”
“Được.”
Hai đứa nhỏ giữa trưa ở ăn cơm võ quán, ăn giống nhau, buổi tối tự nhiên ăn nhiều hơn.
Hai người ăn xong rồi, gấp không chờ nổi lôi kéo Khúc Kha ra sân, Khúc Kha lại cự tuyệt. Cô nhìn nhìn thời gian, nói: “Mới vừa ăn xong đã vận động sẽ không tốt, một giờ sau chúng ta lại đi.”
Tiểu Đông vỗ đầu, nói: “Sao anh lại quên mất chứ!”
Những chuyện này Khúc Kha thỉnh thoảng sẽ nhắc, Tiểu Đông và Tiểu Bắc đều ghi nhớ rõ trong lòng.
Trong lòng cả hai anh em, Khúc Kha không chuyện gì không làm được.
So với nhà bọn cô thạo việc, những nhà khác hôm nay đều là ngày đầu tiên chuyển nhà, nhà nào nhà lấy đều bận rộn hết việc này đến việc nọ. Bọn cô ăn uống xong giờ ở trong sân hô hô quát quát tập võ còn nhà khác giờ vẫn chưa ăn cơm.
Ba anh em đều mặc quần áo thể dục màu đen. Tiểu Đông và Tiểu Bắc sánh vai thầy giáo nhỏ nghiêm khắc, nghiêm túc chỉ bảo Khúc Kha luyện như này như này. Ba người tập luyện thật khắc khổ. So với nhà khác còn đang bận rộn, Túc Bạch lại rảnh rang ngồi cạnh cửa sổ nhìn bọn cô tập võ.
Ngẫu nhiên còn chỉ điểm vài chỗ.
Khúc Kha: “Anh đừng ngồi ở cửa sổ chỉ chỏ! Lại đây cùng tập đi.”
Túc Bạch nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Có người tò mò nhóm ra ngoài cửa sổ xem xét, thấy mấy người bọn cô đang luyện võ cũng không để ý nữa.
Khúc Kha tập được khoảng 2 giờ mới dừng lại. Đôi khi vận động nhiều một chút buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.
Mà đêm nay Túc Bạch cũng có một đêm ngủ ngon ngoài ý muốn.
Tuy nói ở đây hàng xóm cũng không ít nhưng không giống với mấy người hàng xóm ở khu nhà cũ. Mọi người chưa quen nhau nên không thân thiết. Khúc Kha thấy chẳng sao cả, cô vốn không phải người nhiệt tình. Có điều đợi đến khi mấy người Lam tiểu thư chuyển đến, tình thế có chút thay đổi, Khúc Kha dần quen thuộc hơn với các gia đình khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-327.html.]
Ai bảo mẹ Hứa là một tay giao tiếp lão luyện.
Sau khi mấy người mẹ Hứa chuyển đến, những nhà khác cũng đã biết Khúc Kha làm công việc gì. Dù không quen thuộc nhưng làm hàng xóm ít nhiều cũng có chút phỏng đoán, nghe loáng thoáng thấy bảo làm công tác văn hóa, mọi người yên tâm hơn một chút, cũng kính trọng hơn vài phần.
Ai bảo một cô gái trẻ có khả năng chống đỡ gia nghiệp ở thời buổi này cực kỳ ít, đám người họ chỉ sợ cô làm nghề nghiệp gì đó không tốt.
Khúc Kha phát giác ra sự biến chuyển mạnh mẽ trong thái độ của mọi người nhưng không đặt trong lòng.
Cuộc sống của Khúc Kha dần ổn định. Trái lại xã báo bên kia lại muốn tìm người sắp phát điên đến nơi. Bọn họ vẫn luôn muốn tìm ra tác giả của bộ tiểu thuyết . Bản thảo đúng hạn mỗi tháng đều được gửi tới nhưng vẫn không làm giảm lo lắng trong lòng họ.
Nhỡ một lúc nào đó không gửi đến nữa thì sao.
Không gặp được người thật thì chẳng có gì được coi là ổn định cả. Hơn nữa gặp người thật rồi sẽ có thể chứng thực nhiều việc.
Tuy nhiên người ta chưa bao giờ xuất hiện, thậm chí còn sẵn sàng giảm tiền nhuận bút cũng không định ra mặt. Thực tế bất cứ xã báo nào sau lưng đều có ít chỗ dựa, một vài phương pháp có thể sử dụng để tìm kiếm. Dĩ nhiên bọn họ cũng tra ra được địa chỉ cô để lại là hộp thư ở ga tàu hỏa gần đó.
Ai ngờ được?
Đám người họ ngồi canh đến 3 tháng mà vẫn không thấy người.
Ngân hàng bên kia cũng tỏ rõ cô không đến nhận tiền nhuận bút. Trên phong bì thư Khúc Kha không ghi gì nhưng mấy người ở xã báo lại tự mình bổ não cho rằng người kia đã biết có người theo dõi nên mới không chịu lấy tiền. Đợi trái đợi phải mà không không thấy người, lúc này sẽ báo mới rút người về, từ bỏ việc theo dõi.
Tính ra người nọ giao bản thảo lâu như vậy mà mới đến ngân hàng lĩnh tiền ba lần nên dĩ nhiên người ta không thể tìm ra.
Xã báo giờ này thật sự chờ không kịp, bọn họ muốn gặp mặt giải quyết một số vấn đề bản quyền với tác giả tiểu thuyết, chỉ viết thư từ qua lại không đủ, gặp được người thật càng tốt.
Đáng tiếc đến lúc bọn họ nhận được thông báo từ ngân hàng thì người cũng đã đi rồi.
Thật sự quá mức quá mức khổ tâm.
Bọn họ nhận được hồi âm của người nọ, đồng ý việc này, hơn nữa còn nhượng toàn quyền xử lý cho xã báo thật đấy. Thế nhưng họ vẫn buồn bực đến mức muốn khóc ra. Trực tiếp gặp mặt, ký tên rồi thương thảo không phải càng tiện hơn sao? Mấy người bọn họ cũng có muốn làm chuyện ngấm ngầm gì đâu?
Thật khổ không thể tả.
Giờ người không thấy, tìm cũng không được, chỉ có thể đành tạm như vậy.
Hơn nữa càng khiến cho lòng người run sợ chính là tiến triển tiếp theo của bộ tiểu thuyết có bước ngoặt. Dù người này không biểu hiện rõ ràng nhưng đang ngầm ám chỉ. Bọn họ không phải người ngu ngốc mà xem không hiểu.
Thành ra trong lúc nhất thời lại càng khó khăn, không biết phải làm gì.