Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 325
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:25:38
Lượt xem: 79
Lời đồn chính xác phải là tên tội phạm cướp bóc bắt nhầm cọp mẹ, kết quả bị cọp mẹ làm cho vài đạp đúng chỗ khó nói, không chịu nổi mà ngất đi.
Nghe mà xem, thật khiến người ta đau lòng phải đến nỗi rơi lệ.
Cọp mẹ này cực kỳ khủng bố đấy.
Đương nhiên lời đồn thì như thế nhưng Túc Bạch lại không nói vậy, anh chỉ hỏi: “Em có bị thương không?”
Khúc Kha: “Em bị oánh cho một quyền.”
Túc Bạch lập tức lo lắng hỏi: “Có nặng lắm không? Như vậy đi! Anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra xem sao.”
Khúc Kha bật cười, cô lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ ăn một quyền, hơn nữa còn ở bụng, chỗ thịt tương đối nhiều, không sao.”
Túc Bạch theo lời cô nói bèn liếc qua nhìn, nháy mắt lại thấy nhìn bụng người ta như vậy không tốt lắm, lập tức dời tầm mắt, hỏi lại: “Cẩn thận một chút vẫn hơn, hay kiểm tra xem?”
Khúc Kha kiên định: “Thật không sao mà, thế nào, khách trọ khác khi nào dọn tới?”
Túc Bạch: “Sắp rồi.” Anh nhấp môi, nói: “Dọn vào ban ngày.”
Trong cách nói hình như có sự ghét bỏ động tác chậm chạp của những người này.
Khúc Kha biết tính cách Túc Bạch ra sao, bật cười, cô nói: “Dù sao cũng mất một ngày. Đúng rồi, Lam tiểu thư chưa chuyển đến sao?”
Túc Bạch: “Chị ta chờ thêm hai ngày nữa, đến lúc đó chỉ sợ muốn phiền em một chút.”
Khúc Kha a một tiếng, đáp: “Ừ ừ, chuyện đó anh yên tâm, cần em giúp gì cứ việc nói thẳng.”
Tiền thuê nhà của cô so với người khác ít hơn mười đồng đấy. Giúp một chút cũng là đương nhiên.
Túc Bạch: “Cảm ơn.”
Khúc Kha tiêu sái: “Khách khí cái gì.” Cô nhớ ra: “Đúng rồi, Tiểu Bảo khi nào dọn lại đây?”
Nhắc tới cháu ngoại trai, tươi cười trên mặt Túc Bạch xán lạn hơn rất nhiều, anh nói: “Nó trước tiên đến đây sẽ ở vài ngày với anh. Thẩm Hoài đến thì mới dọn về.”
Khúc Kha một chút cũng không quan tâm Thẩm tiên sinh.
Cô mỉm cười: “Tiểu Bảo đến, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc hẳn sẽ rất vui.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-325.html.]
Mấy đứa nhỏ tình cảm luôn rất tốt.
Túc Bạch: “Tiểu Bảo còn chờ em dẫn đi ăn món ngon đó.”
Khúc Kha bật cười: “Thằng nhóc này thế mà còn nhớ rõ.”
Tuy lúc ấy mọi người đã hẹn với nhau như vậy nhưng Tiểu Bảo lại không thể đến Thượng Hải được, nếu có thì cũng chỉ được hai ba lần. Gần như hai bên chỉ có thể thư từ qua lại với nhau. May mắn dù chỉ thông qua thư từ thì cảm tình của đám nhỏ vẫn không thay đổi.
Khúc Kha: “Hy vọng bọn chúng đều luôn tốt.”
Túc Bạch kinh ngạc liếc mắt nhìn Khúc Kha một cái, không biết vì sao cô nói như vậy, có điều vẫn nói: “Khẳng định là thế.”
Khúc Kha mỉm cười gật đầu, hai người lại trò chuyện vài câu rồi Túc Bạch mới rời đi.
Lúc Túc Bạch ra về, Khúc Kha đóng cửa lại liếc thấy Vương Phát Tài nhóm ngó ngoài đó, thật khiến cô phải đau đầu nhức óc. Chẳng biết làm sao mà dù đến nơi nào cũng có mấy kẻ thích hóng hớt chuyện nhà người khác như thế. Chỉ mong tên này thích hóng drama thôi chứ nhân phẩm đừng kém quá.
Bằng không sẽ rất phiền, rất rất phiền.
Khúc Kha quay về thư phòng, mở mấy phong thư ra. Gần như mỗi tháng xã báo sẽ đều viết cho cô một phong thư. Trừ việc nói với cô về phản hồi của độc giả thì gần như tháng nào cũng nhắc đến việc muốn gặp mặt một lần.
Chẳng qua bây giờ Khúc Kha đặt tiêu chí cẩn trọng lên trên hết.
Thế nên Khúc Kha không có ý định gặp mặt trực tiếp, còn về việc xã báo giờ hỏi chuyện liên quan đến bán tiểu thuyết, cô xem xét rồi mới viết hồi âm.
Vốn dĩ lúc cô quyết định viết quyền tiểu thuyết này chỉ hi vọng cảnh báo cho nhiều người hơn nữa, bây giờ mục tiêu này đã đạt được, lại còn có thể kiếm được tiền, cớ sao cô không làm. Trước nay Khúc Kha không phải người coi tiền tài như cặn bã.
Cô là người nghèo chân chính nên hiểu nhất có tiền mới có thể làm nhiều chuyện như thế nào.
Nếu không có tiền thì dù muốn, nhiều việc vẫn không thể hoàn thành.
Cô viết xong thư đâu đấy, sửa sang lại rồi khóa trong ngăn tủ, lấy giấy bắt đầu viết bản thảo mới. Công việc của cô từ trước đến nay không thể ngừng một cái nào, dĩ nhiên cũng không thể đặt toàn bộ tâm tư ở một chỗ được. Cũng may buổi chiều các hộ đã chuyển sang giai đoạn kết thúc dọn đồ, thời gian kết thúc cũng thật lâu. Những hộ khác dọn dẹp như thế nào, Khúc Kha ở bên này không nghe rõ lắm. Đây cũng là ưu điểm vô cùng tốt của căn nhà này. Nếu như đổi lại căn hộ trước kia thì nhà bên cạnh có kéo cái ghế, lôi cái bàn cũng nghe vô cùng rõ.
Không biết do người ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu mới cách âm kém như vậy.
Khúc Kha viết đến chạng vạng, Tiểu Đông cùng Tiểu Bắc cùng về, hai người vừa vào sân đã gọi: “Chị, chị Lam tới rồi!”
Căn nhà cách âm rất tốt nhưng hai cậu trai lại mở to giọng mà hô, Khúc Kha nghe thấy bèn mở cửa sổ nói vọng ra: “Lam tiểu thư, sao chị qua đây.”
Chị còn chưa chuyển nhà qua đây nên giờ gặp được, Khúc Kha thật kinh ngạc.
Có điều chẳng bao lâu cô đã biết vì sao Lam tiểu thư lại sang bên này. Hóa ra để hàng xóm láng giềng gặp mặt nhau một chút. Túc Bạch quả nhiên không muốn lãng phí một chút thời gian nào, anh tìm đủ người đến, mọi người cùng tụ tập trong nhà Túc Bạch.