Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 323
Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:24:29
Lượt xem: 88
Đội trưởng đi tới bên cạnh Khúc Kha, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, hỏi: “Muốn đi bệnh viện không?”
Khúc Kha ngẩng đầu, quyết đoán lắc lắc đầu, cô nói: “Tôi nghỉ một chút là được.”
Tuy Khúc Kha đang rất muốn mắng chửi đám tuần bộ làm ăn chậm chạp này nhưng cô cuối cùng vẫn không nói thẳng ra, dù sao chuyện cũng đã xong, oán giận còn có ý nghĩa gì nữa đâu. Hơn nữa cũng vì lúc ấy cô phản ứng quá nhanh khiến bọn họ phản ứng chậm nửa nhịp cũng không có gì kỳ quá.
Nghe thì có vẻ lâu nhưng thực tế toàn bộ quá trình chắc chỉ mất khoảng mười mấy hai mươi giây.
Khúc Kha xoa bụng, đột nhiên nghĩ ra người này cứu mình, lại bổ sung một câu: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn.”
Khúc Kha cảm giác bản thân đã ổn hơn một chút mới nhớ ra túi còn đang vứt trên mặt đất. Cô vội vàng bước nhanh qua, giỏ tre nằm lăn lóc trên đất, ví hoa nhỏ đặt bên trong cũng rơi ra ngoài.
Trong ví của Khúc Kha thực ra cũng không có đồ gì, đòi tiền thì chỉ có giấy chứng nhận và một phong thư, thêm một chiếc khăn quàng cổ hơi mỏng.
Đây là bản thảo cô đang định gửi hôm nay.
Khúc Kha vội vàng nhặt hết đồ lên, quay qua quay lại mà không tìm thấy giấy chứng nhận đâu, cô vòng lại phía sau mới thấy vị đội trưởng kia đang cầm giấy chứng nhận của mình. Khúc Kha hơi hoảng hốt, ánh mắt lóe lên.
Rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, duỗi tay: “Đây là của tôi.”
Ngay lúc đội trưởng sắp mở giấy chứng nhận của cô ra thì Khúc Kha rất không có lễ phép mà giật lấy, nắm chặt trong tay.
Vị đội trưởng kia nhướng mày, nhìn Khúc Kha. Khúc Kha không quan tâm mà nhét giấy chứng nhận vào trong ví, xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.”
Khúc Kha quay đầu lại: “Ngài còn có việc sao?”
Bộ dạng xa cách ngàn dặm.
Đội trưởng nhìn lướt qua một lượt Khúc Kha, nói: “Cô tên là gì?”
Khúc Kha hếch cằm, vênh váo nói: “Liên quan gì đến anh?”
Cô hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi mới xoay người lên xe kéo bên cạnh. Trong lòng cô lại đang sợ muốn chết, chỉ lo không thoát được người này, xung quanh lại toàn tuần bộ, có muốn chạy cũng không chạy nổi. Nói không chừng còn bị người ta xem như đồng phạm mà bắt lại.
Xa phu trước đó chở cô không phải vẫn đang đứng chờ một bên cầu xin sao.
Khúc Kha lên xe kéo, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nghe cô nói thế nhưng người kéo xe vẫn không dám động, hắn nhìn chằm chằm vào đám tuần bộ, đặc biệt là kẻ đứng đầu mà hai chân run run rẩy rẩy.
Khúc Kha: “Làm sao vậy? Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-323.html.]
Xe kéo phu thấy người nọ còn đang nhìn mình, nuốt nước miếng một chút, nói: “Tiểu… tiểu thư, tôi sợ quá, cuốc xe này sợ làm không được. Ngài… ngài tìm người khác đi.”
Khúc Kha hơi hơi nhíu mày, mấy người hành nghề này như bọn họ làm sao giống loại người chưa hiểu việc đời. Hắn từ chối đơn giản là do bị bị đội trưởng kia nhìn chằm chằm.
Khúc Kha cũng không làm khó người khác, cô xuống xe.
Cô đi thẳng ra hướng ngoài ngõ, Lúc đi ngang qua tin tội phạm cướp bóc kia mới thấy gã ta bị đánh đến mặt mũi không rõ, chỗ nào cũng bầm dập toàn máu. Bị như thế mà gã ta vẫn trừng mắt nhìn Khúc Kha. Khúc Kha dừng chân.
Kẻ này còn có mặt mũi mà trừng cô cơ đấy?
Đang yên đang lành, cô mới là người bị tai bay vạ gió đây này.
Còn ăn không một quyền đánh thẳng vào bụng, đến giờ vẫn còn khó chịu.
Lại ảnh hưởng đến việc của cô, cô đã thảm đến thế mà gã ta còn có mặt mũi để trừng?
Đồ đáng ghét.
Một gã đàn ông cao to như vậy, dù có làm người kéo xe đi chăng nữa cũng có thể kiếm được chút tiền. Gã ta lại chọn nghề cướp bóc, lại còn dám bắt cóc con tin? Khúc Kha thật là càng nghĩ càng giận, cô dừng bước, lạnh băng nói: “Mày nhìn cái gì mà nhìn, lại nhìn nữa tao móc mắt ra!”
Tội phạm cướp bóc mặt mũi bầm dập: “!!!”
Gã ta tức giận trừng to mắt: “Con nhóc thúi…… A!!!”
Khúc Kha đánh một quyền ra, tay cô đáp thẳng lên mặt gã ta, cô dùng toàn lực nên gã ta phụt một tiếng, một cái răng bay ra ngoài. Ngay sau đó, ầm một tiếng, gã ta xỉu, ngã rầm xuống đất.
Đám người xung quanh đang vây xem yên lặng lùi về phía sau một bước.
Khúc Kha cũng sửng sốt.
Có điều rất nhanh cô đã hiểu ra, đây không phải do lực đạo của cô lớn đến mức đánh ngất người ta mà do kẻ này vốn đã bị đám tuần bộ đánh nhiều quá rồi. Cô thêm một quyền cứ như cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế.t lạc đà thôi. Cô hừ một tiếng: “Phi!”
Cô hùng hổ, xoay người đi thẳng!
Khúc Kha ra giao lộ, một lần nữa ngăn xe kéo.
Lúc này mọi người đều ngốc, mãi sau mới có người hỏi: “Đội trưởng, này……”
Đội trưởng nhìn lướt qua, nói: “Kéo đi.” Hắn ta liếc mắt nhìn về phía quyển đăng ký vừa rồi, hỏi: “Cô ta là người đăng ký cuối cùng?”
Một người trong đó lập tức nhanh tay lẹ mắt: “Tổng cảnh trưởng, chính là cái này, Cao Nhược Huyên.”
Thật đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp mềm mại kia. Đánh người một chút cũng không lưu tình, quá độc ác! Con gái nhà người ta có ai chuyên môn đá vào chỗ đó của đàn ông đâu cơ chứ? Bọn họ rơi vào trong nỗi hoài nghi thật sâu, chỉ sợ gã cướp xui xẻo kia về sau sẽ không lên được mất.
Bảo sao tức thành như vậy.