Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 322

Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:23:53
Lượt xem: 78

“Tiểu thư đi nơi nào?”

Khúc Kha: “Chợ bán thức ăn phía sau nhà ga.”

“Được!”

Khoảng cách như vậy không nói có ra hay không thì xa phu cũng rất mừng. Ai bảo dù đó không phải quãng đường dài nhưng lại thắng ở điểm đến. Đám xa phu thích nhất tới nhà ga, câu lạc bộ đêm hoặc thương trường bách hóa.

Những chỗ như vậy bọn họ có thể dễ dàng tiếp ngay cuốc xe tiếp theo, lưu loát làm việc mà không cần phải chờ thêm. Thông thường mấy người kéo xe như vậy đều có khu làm việc cố định của riêng mình. Nếu họ muốn chuyển qua chỗ khác để chở khách thì có khả năng bị đánh rất cao. Ngược lại nếu chỉ đưa khách đến rồi thuận tiện nhận một khách khác thì vẫn ổn.

Xa phu vui vẻ nhắc: “Tiểu thư ngồi vững.”

Xe kéo băng qua ngõ nhỏ, rất nhanh đã chạy khỏi Tô giới. Thế nhưng chỉ còn một đoạn đường nữa thì lại thấy có người của phòng tuần bộ chặn lại, hình như họ đang muốn kiểm tra gì đó. Khúc Kha nghi ngờ: “Sao vậy?”

Xa phu ngừng xe lại, ở đây không chỉ có cô mà còn có nhiều người khác cũng đang chờ kiểm tra.

Một gã tuần bộ nhìn qua, giải thích: “Ban nãy khu này đã xảy ra cướp bóc, kẻ gian vẫn chưa bắt được, chắc chắn đang ở gần đây. Nếu ai muốn ra vào thì đều phải đăng ký.”

Gã tuần bộ này nói chuyện có vẻ khách khí. Đương nhiên hắn không khách khí cũng không được, người có thể ở trong Tô Giới đa phần đều có chút quan hệ, không ai ngốc đến nỗi tự tìm việc để rước lấy phiền toái không đáng có.

Khúc Kha ngoan ngoãn xếp hàng, vừa đến lượt cô thì thấy một chiếc xe dừng ở đầu hẻm, từ trên xe có một người đàn ông bước xuống, gương mặt lạnh băng.

Mấy người xung quanh lập tức động tác nhất trí: “Đội trưởng.”

Khúc Kha nhướng mi, cô nhớ tới vị Tổng cảnh trưởng mà Lê quản lý nhắc đến vài hôm trước, không biết vì sao, Khúc Kha có cảm giác người được nhắc đến chính là đây. Nói sao nhỉ? Cô vốn không tin cái gì được gọi là 'sát khí'.

Cô cũng không thấy con người có thể có loại hơi thở như vậy. Thế nhưng từ sau khi xuyên qua cô đã thay đổi nhận thức, tự có thể khẳng định, quả thật có một loại hơi thở huyền diệu khó giải thích như thế đấy.

Giống như Đỗ tiên sinh của Công ty Phú Lệ, hắn dù có cười dịu dàng đến đâu cũng không thể tạo cảm giác thân thiết cho người khác. Thậm chí người ta còn cảm thấy người này đang chùn chúc tết gà, không có ý tốt. Đôi mắt nhỏ mà sát khí 10 phần. Bây giờ cô lại thêm kiến thức đến vị thứ hai có hơi thở như vậy.

Chính là vị trước mặt đây. Hắn ta thoạt nhìn khoảng 25-26 tuổi, bộ dạng có vẻ trẻ hơn so với Đỗ Bách Tề khoảng mười mấy tuổi. Bề ngoài không tồi nhưng người ta có thể dễ dàng nhận ra hơi thở kèm theo ánh mắt có phần hùng hổ dọa người.

Khúc Kha chỉ nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt.

Cô nhẹ giọng: “Chỉ cần ký tên hay còn gì nữa?”

Tuần bộ hoàn hồn, hỏi: “Cô nói, tên họ gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-322.html.]

Khúc Kha: “Cao Nhược Huyên.”

“Địa chỉ nhà.”

Khúc Kha: “……”

Tuần bộ đăng ký xong, lại ngẩng đầu nhìn cô một cái, Khúc Kha mỉm cười, tuần bộ trẻ tuổi bị nhìn mặt đỏ bừng lên, xua xua tay: “Đi thôi đi thôi.”

Khúc Kha gật đầu quay về chỗ xe kéo đang đỗ, cô đang chuẩn bị lên xe thì đột nhiên có một tên đàn ông xông đến.

“Má ơi!” Cô thấy vận may của mình hôm nay quá kém, chẳng lẽ ra cửa mà chưa nhìn lịch nên mới thế?

Người nọ chắc hẳn chính là tội phạm cướp bóc vừa được nhắc đến. Thấy bản thân sắp bị tóm lấy, cô nhanh nhẹn lắc mình một cái, một chân vung lên đá vào vị trí mấu chốt của người nọ.

“A!!!!” Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang tận mây xanh.

Đàn ông xung quanh gần như ai cũng không nhịn được mà tự che kín vị trí nào đó của mình.

Tên cướp đau đến mức không chịu nổi, mắt đỏ bừng lên, duỗi tay muốn tóm lấy Khúc Kha. Khoảng cách gần như vậy Khúc Kha có muốn né tránh cũng không kịp. Khúc Kha chẳng thèm tránh nữa mà trực tiếp tóm lấy tay tên đàn ông, vặn về phía trước một cái, xoay người tóm chặt lấy cổ gã ta, tay còn lại đ.â.m thẳng vào mắt gã ta.

Mỗi tội lần này không thuận lợi như vậy, sức lực nam nữ khác nhau, thậm chí còn cách biệt rất lớn. Gã ta dùng sức hất tay Khúc Kha ra rồi vung một quyền vào thẳng bụng cô.

Khúc Kha cảm giác được cơn đau nóng bỏng lan ra khắp bụng. Cô bất chấp tất cả, cơ thể không thả lỏng mà trực tiếp nhấc chân đạp thẳng vào kẻ kia.

“Áu!!!”

Cùng một vị trí, cùng một phương thức bị thương.

Còn nỗi đau nào hơn giữa nhân gian này?

Gã ta đau đến mức nghiến răng trợn mắt, nắm tay múa may lên muốn đánh vào người Khúc Kha. Một cánh tay to đưa ra đè thẳng vào người gã ta, chỉ chớp mắt đã xoay chuyển tình thế, gã ta bị đè xuống đất. Người còn chưa kịp phản ứng đã bị hung hăng mà đạp cho vài đạp.

Khúc Kha đỡ tường, đứng tại chỗ thở dốc.

Người vừa rồi cứu cô đúng là vị đội trưởng này.

Hắn ta không chút lưu tình đạp vài cái, đã cho người kia phải tê liệt tâm phế kêu loạn. Mãi đến khi hắn ta dừng lại thì đám tuần bộ mới xông lên, hùng hùng hổ hổ tóm lấy tên cướp.

Loading...