Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 320

Cập nhật lúc: 2024-05-24 10:22:20
Lượt xem: 98

Trong lòng Khúc Kha thì 16 tuổi vẫn thuộc phạm vi chưa lớn. Thành ra trong mắt cô anh trai mình vẫn là một thiếu niên đang tuổi đi học. Trái lại trong ánh mắt đa số người thời đại này thì tuổi anh trai cô quả thực có thể yêu đương được rồi.

Dù cậu không giống với những thiếu niên cùng tuổi, trí lực có chút vấn đề nhưng bản thân cũng đã 16 tuổi.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cậu sở hữu vóc dáng 1.76-1.77 mét, mặt đẹp như ngọc, ánh mắt trong sáng, trong về khí khái lại lộ ra chút mềm mại. Nếu cùng cậu ở chung lâu một chút còn có thể cảm nhận được sự chân thành của thiếu niên tuổi mới nhớn. Quả thực là một người dễ khiến người ta yêu thích.

Cô nói: “Là ai tinh mắt vậy?”

Tiểu Bắc bẻ ngón tay: “Chị gái bạn học của em, chị ấy tới trường đón em trai thì gặp được anh trai đang đứng chờ em. Chị ta còn giả bộ lơ đãng hỏi thăm, cứ làm như em cái gì cũng không hiểu ý. A! Còn có nữa, còn có chị gái cùng học vẽ với anh trai ấy, chị ý cũng rất thích anh, lúc nói chuyện với anh trai còn đỏ mặt nữa cơ. Bình thường chị ý toàn mang đồ ăn ngon cho anh trai thôi. Hôm nay nữa nè, Lê Oánh mới đến hôm nay đó, chị ấy cũng rất thích anh trai, cứ luôn nói chuyện với anh trai mà không để ý tới em và Tiểu Thạch Đầu.”

Khúc Kha: “…… Này em đều nhìn ra được hở?”

Tiểu Bắc: “Em khôn khéo mà.”

Khúc Kha: “……”

Diện mạo tốt là truyền thống nhà cô.

Tự luyến, đại khái cũng là truyền thống nhà cô.

Thật … một chút cũng không giả.

Cô nói: “Có lẽ… người ta không có ý này đâu?”

Tiểu Bắc: “Đúng vậy, em biết đấy. Nếu bọn họ không có gì ý khác thì sẽ giống với tiểu sư tỷ và Tiểu Nha nữa! Tiểu sư tỷ cùng Tiểu Nha như này mới là không có ý gì.”

Khúc Kha một đầu đầy vạch đen, cảm khái: “Tiểu sư tỷ kia của em năm nay mới có 11 tuổi thôi. Tiểu Nha năm nay 7 tuổi, hai đứa bé mới lớn như vậy, vẫn còn là trẻ con thì biết gì mà thích với không thích? Em cho rằng ai cũng giống với em ấy à? Đồ quỷ linh tinh. Mấy người họ tuổi vẫn còn nhỏ, không chú ý đến chuyện nam nữ nên mới thể hiện tự nhiên như vậy. Tuổi lớn thêm một chút thì sẽ suy nghĩ nhiều hơn, rồi biết chuyện nam nữ khác biệt. Kể cả có biết đi chăng nữa cũng không có nghĩa là họ thích anh trai em. Một tên nhóc như em không nên ở sau lưng người khác đoán già đoán non chuyện tình cảm của bé gái, lại còn nói ra nữa. Như thế rất không lễ phép, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bị người khác biết sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của họ. Vậy không dễ nghe chút nào. Đàn ông con trai không thể như thế được. Không phải cứ thích tiếp xúc với ai đó có nghĩa là thích người ta, có lẽ đó chỉ là lòng yêu cái đẹp hoặc lòng trắc ẩn thôi.”

Cô chân thành: “Chị nhìn thầy Túc của em còn thấy anh giai này con người rắn rỏi lại tuấn tú đó! Chị muốn cùng anh ấy nói chuyện, chẳng lẽ đây là thích sao?”

Bạn nhỏ Khúc Tiểu Bắc một giây trầm mặc: “……”

Túc Bạch đúng lúc vào nhà: “……”

Lỗ tai anh chậm rãi…… Đỏ!

Túc Bạch nhìn Khúc Kha… trầm mặc.

Sự trầm mặc ướt át.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-320.html.]

Khúc Kha bình bình tĩnh tĩnh, không hề có cái gì mang tên ngượng ngùng, cực thoải mái nói: “Lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nhìn nhiều một cái nói nhiều một câu không có nghĩa là thích!”

Túc Bạch: “……” Anh mím môi.

Trái lại Tiểu Bắc cười cười, nhóc đáp: “Hình như cũng đúng, vậy sau này em sẽ nghiêm túc quan sát thêm, không thể phán đoán sai nữa.”

Cu cậu nghiêng đầu nhìn Túc Bạch, nói: “Thầy Túc quả nhiên là con người rắn rỏi.”

Túc Bạch: “……”

Tiểu Bắc: “Chị, em bảo đảm về sau không bao giờ nói bậy nữa!”

Khúc Kha: “Tốt lắm.”

Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn Túc Bạch, nói: “Chủ nhà đại nhân, bọn em giữa trưa được Lê quản lý nấu cơm cho đó. Buổi tối anh có muốn tới cọ cơm không?”

Túc Bạch nháy mắt quăng luôn chút xấu hổ còn sót lại, vội nói: “Muốn.”

Chỉ sợ Khúc Kha lại đổi ý.

Xem ra, “Xấu hổ” cũng không thắng nổi tầm quan trọng của ăn cơm.

Ăn cơm lớn hơn trời đó!

Túc Bạch: “Hắn hôm nay làm món gì ngon?”

Khúc Kha: “Cực kỳ nhiều luôn.” Cô nói: “Vừa lúc Tom tặng một cái bánh kem lớn qua, mọi người thích ăn bánh kem nên thừa không ít đồ ăn.”

Túc Bạch không thể tin nhìn Khúc Kha, nói: “Còn có người cảm thấy bánh kem ăn ngon?”

Khúc Kha không còn lời gì để nói. Cô ngập ngừng: “Mỗi người khẩu vị sẽ không giống nhau.”

Túc Bạch: “Như vậy về sau mỗi lần họ tới, em nhắc anh chút, anh sẽ mua bánh kem cho mọi người.”

Anh hận không thể để những người này ăn no bánh kem rồi tiết kiệm đồ ăn lại, như vậy anh còn có thể tới cọ cơm.

Khúc Kha bật cười thành tiếng, nói: “Anh hình như chỉ thích ăn cơm.”

Túc Bạch gật đầu: “Mấy năm ở nước ngoài kia, Anh đã ăn đủ rồi, giờ anh chỉ muốn được ăn cơm, ăn màn thầu, ăn thức ăn hầm nấu gì đó, còn mấy loại bánh sandwich, hamburger, mì Ý hay bánh kem đều thôi đi.”

Khúc Kha: “Đã nhìn ra.”

Loading...