Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:48:43
Lượt xem: 92
Không khí của Lễ Giáng Sinh cứ kéo dài mãi cho đến tận Tết Nguyên Đán.
Qua Nguyên Đán, Khúc Kha đổi lịch mới. Phía trên cùng của tờ lịch có ghi ngày tháng rõ ràng, giờ đã là năm 1935. Khúc Kha biết đây là một quyền tiểu thuyết giả tưởng, không thuộc dòng lịch sử chân chính, có khả năng sẽ có đôi chút khác biệt.
Là một người sinh sau năm 90, được học qua lịch sử nên cô ít nhiều vẫn có chút lo lắng. kể cả khi cốt truyện không đề cập đến những sự kiện lớn, Khúc Kha vẫn không dám thiếu cảnh giác.
Bây giờ dù ở bất cứ đâu cũng chỉ thấy được cảnh ca múa thanh bình. Tất cả tạo cho Khúc Kha một cảm giác hư ảo không chân thực. Cứ như thể hoàn cảnh xung quanh đang nói cho cô biết lịch sử với hiện tại có sự biến hóa rất lớn, hoàn toàn khác nhau, không có một điểm giống.
Chỉ ngay như việc ra ngoài mua đồ ăn linh tinh, Khúc Kha cũng thấy được sự thật này. Cô có thể nhận ra sự khác biệt. Cô mới đến Thượng Hải chưa được 2 năm mà giá hàng đã thay đổi. Hoàn cảnh xung quanh cũng có biến hóa nhất định.
Ví dụ như vị trí bây giờ cô đang ở vẫn được xem như khá tốt, đối diện là Tô giới dĩ nhiên an toàn hơn nhiều so với những chỗ khác. Những người phải sống ở các xóm nghèo, nếu như không may gặp chuyện mới thực sự đúng mũi chịu sào, lúc ấy chắc chắn sẽ càng loạn.
Thời đại nào cũng vậy, cuộc sống của dân chúng luôn khó khăn nhất.
Khúc Kha rục rịch ý định viết một tác phẩm nói về thường thức, như vậy sẽ giúp con người ta trải qua cuộc sống tốt hơn.
Tác phẩm này tựa như một quyển bách khoa toàn thư thực dụng, hơn nữa cô còn định dùng bút danh 'Thường Hoan Hỉ' công bố. Bút danh này có sức ảnh hưởng lớn nên mới dễ truyền bá.
Dĩ nhiên người biết bút danh này quá nhiều nên lúc viết bản thảo cô cần cẩn thận một chút. Tốt nhất không chạm đến một số điểm mấu chốt. Khúc Kha cân nhắc bài này mới có được định hướng truyện. Cô muốn viết một quyển tiểu thuyết về một người mắc bệnh tâm thần.
Một kẻ bị bệnh tâm thần chân chính.
Chỉ có một 'kẻ điên' mới có thể làm ra những chuyện mà người ta không thể tưởng tượng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-287.html.]
Vì thế cô tạo ra một nam chính sinh ra trong gia đình trung đẳng. Y không giống như nam chính trong quyển tiểu thuyết đầu tiên giàu có như vậy. Y cũng không giống với Tiểu Đường nghèo khổ đến bần cùng. Y sinh ra trong một gia đình bình thường nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình. Dù không coi như nhà có tiền nhưng y vẫn được đọc sách.
Thế nhưng có một ngày, y đã điên rồi.
Vị hôn thê thanh mai trúc mã của y nhảy từ trên lầu xuống, ngã ngay trước mặt y, doạ y lập tức ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại, y bị điên, trong trí nhớ của y không còn vị hôn thê này nữa. Y bị điên không giống với những người bị điên bình thường khác. Y không khóc, không làm ầm ĩ, cũng không chạy loạn đánh người. Mọi hành vi của y gần như giống với người bình thường. Tuy nhiên y lại tự tạo ra một thế giới tinh thần riêng cho mình.
Trong thế giới tinh thần ấy, y là trung tâm - Tần Vương Doanh Chính.
Tất cả người xung quanh đều muốn hại y, bề ngoài tỏ ra tốt với y chứ thực chất khẩu phật tâm xà. Y thì sao? Y muốn sống sót nên phải tìm mọi cách để có thể tồn tại. Đúng lúc này khi gặp được một vị tiên nữ tỷ tỷ. Không sai. Vị tiên nữ tỷ tỷ này giống như đúc với vị hôn thê đã mất của y.
Dù y đã quên mất vị hôn thê của mình nhưng trong thế giới mà y sáng tạo ra do bệnh tâm thần, y đã tự tạo cho nàng một thân phận tiên nữ vừa xinh đẹp vừa có thể giải quyết hết buồn khổ của y.
Y tưởng tượng ra tình trạng bản thân không có cơm ăn. Vị tiên nữ tỷ tỷ xuất hiện, nàng dạy cho y cách xây dựng phòng trồng rau như thế nào.
Mùa đông đến, y lần lượt thử nghiệm phòng trồng rau lặp đi lặp lại nhiều lần. Cha mẹ y cực kỳ đau buồn, con trai đang yên đang lành lại biến thành như vậy, sao có thể không lo lắng? Ấy thế mà không ngờ tới sau vài lần thất bại y cuối cùng đã mân mê thành công trồng ra rau xanh mùa đông.
Người nhà y nhờ vào việc bán sỉ rau dưa mà kiếm được một khoản tiền lớn.
Tiểu thuyết này của Khúc Kha tình tiết phát triển rất nhanh, chỉ mới qua năm mới chưa bao lâu đã đến đoạn này. Cô đưa bản thảo cho Trần biên tập.
Do phải thương lượng các vấn đề liên quan đến bản thảo mới nên hai người hẹn gặp nhau bên ngoài. Trần biên tập nghiêm túc xem hết bản thảo, sau đó chụp mạnh vào mặt bàn: “Má ơi, lợi hại!”
Trần biên tập: “Trâu bò thật!” Ông giơ ngón tay cái lên, khen: “Cô Cao, ngài là người có thiên phú nhất chú từng gặp, thật đấy.”
Ông là người nhận bản thảo của cả ba quyển tiểu thuyết cô bé viết, dù quyển nào đi chăng nữa cũng có những điểm riêng. Phong cách chỉnh thể của cả ba bộ thống nhất theo hướng hài hước nhưng mỗi tiểu thuyết lại xây dựng giả thiết hoàn toàn khác nhau. Mỗi khi người ta thấy loại này có thể phát triển như vậy như vậy thì thực tế lại quăng cho một cái tát thật mạnh nói cho họ biết diễn biến tiếp theo căn bản không như thế.