Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:44:52
Lượt xem: 88
Bà Bàng mím miệng một chút mới nói: “Nhà bà ta gần đây cứ luôn đổi hết cách này đến cách khác hỏi thăm chuyện nhà bọn cháu, cháu viết bản thảo kiếm được bao nhiêu rồi lại hỏi cháu có gửi bài từ chỗ khác bên ngoài khu nhà hay không? Cũng không biết được nhà bà ta muốn làm gì nữa. Dì thấy người nhà này chắc chắn không có ý tốt gì đâu. Chính cháu cẩn thận một chút. Cái loại bạch nhãn lang này, cháu giúp bà ta, bà ta không biết cảm ơn thì thôi, thấy cuộc sống của cháu trải qua tốt còn muốn cắn một ngụm. Cháu nhớ cẩn thận đấy.”
Khúc Kha nghe đến đó lập tức gật đầu, cô thẳng thắn: “Nhắc đến cái này cháu mới thấy nhà họ quả thật có chút kỳ quái. Lần trước con trai nhỏ nhà họ còn tìm Tiểu Đông và Tiểu Bắc nhà cháu chơi. Sau đó còn hỏi thăm khi nào Lê quản lý tới. Lúc ấy cháu cũng không nghĩ nhiều, giờ lại thấy dì nói vậy, cháu lại nghĩ quả thực không đúng lắm. Dì nói xem, có phải bọn họ thấy cháu chỉ là một cô gái nhỏ dễ bắt nạt nên muốn thọc gậy bánh xe không?”
Bà Bàng: “Thọc gậy bánh xe?”
Khúc Kha gật đầu: “Dì thấy có khả năng không?”
Bà Bàng lập tức vỗ tay: “Đúng đúng đúng, sao lại không có khả năng? Quá có khả năng ấy chứ. Dì đã bảo người nhà này không có ý tốt mà, quả nhiên thế, chắc chắn như thế rồi. Sao bọn họ không lấy gương mà chiếu lại xem bản thân thế nào, cả ngày cứ nghĩ mình có tài mà không gặp thời, tưởng bỏ, cũng không nhìn lại bản thân có tài hoa thật sự hay không? Dì nghĩ cháu đoán không sai đâu. 10 phần thì có đến 8-9 phần bọn họ có ý định chọc gậy bánh xe đấy.”
Khúc Kha phiền muộn cảm khái: “Sao lại có người phiền toái thế nhỉ? Cháu không sợ bọn họ thọc gậy bánh xe, Lê quản lý biết rõ thực lực của cháu, chán không có chuyện vứt bỏ cháu mà lựa chọn ông ta. Thế nhưng cũng không thể cam đoan tuyệt đối được.”
Bà Bàng: “Thật là phiền c.h.ế.t người ta! Có điều cháu cứ yên tâm, đám hàng xóm bọn dì nhất định sẽ đứng về phía cháu!”
Khúc Kha cười nhạt: “Cháu biết ngay mà, mọi người đều là người tốt.”
Bà Bàng: “Kể cả không phải người tốt cũng không thể làm bạch nhãn lang được! Phi, thật khiến người ta không thể ngờ, ai mà lại thế chứ?”
Khúc Kha: “Còn không phải sao?”
Bà Bàng lại huyên thuyên một lúc, thấy trời không còn sớm mới tạm biệt ra về.
Khúc Kha tiễn bà Bàng ra cửa rồi mới xoay người vào phòng bếp.
Cô cười lạnh một cái, một đao chặt mạnh lên thân cá!
“Quỷ đáng ghét!”
Khúc Kha bắt đầu cân nhắc, ban đầu Lý tiên sinh chắc hẳn không phải có ý định thọc gậy bánh xe, tám phần làm muốn biết cô liệu có phải Thường Hoan Hỉ hay không. Cô không biết vì sao hắn có ý nghĩ như vậy, thế nhưng thiên hạ này không có tường nào không lọt gió, suy đoán một chút có lẽ cũng không phải khó đoán lắm.
Ông ta không tìm ra chứng cứ chứng minh cô là Thường Hoan Hỉ, trái lại còn thấy cô kiếm tiền khá dễ nên muốn thọc cho một đòn, việc này cũng không khó đoán. Kể cả như vậy thì trong lòng cô cũng không lo lắng, hiển nhiên Lê quản lý chắc chắn chả buồn để ý tới ông ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-281.html.]
Cô chỉ ít nhiều không yên tâm lắm khi trong số hàng xóm có người như vậy.
Cô chặt cá, bắt đầu hầm canh cá, cá làm sạch thả vào trong nồi nấu từ từ, chuẩn bị xong cá cô quay sang cắt đậu phụ. Tiểu Đông rất thích ăn canh cá hầm đậu phụ tươi mới như vậy. Cứ cách mấy ngày nhà cô sẽ lại làm một lần.
Khúc Kha đang nấu cơm thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ô tô dừng, trong phòng bếp không nhìn được ra cửa nên cô không biết là ai, bản thân cô cũng không hiếu kỳ về người đang ấn còi xe inh ỏi kìa.
Không được vài phút đã nghe thấy tiếng có người gõ cửa.
Khúc Kha vội vàng thả đậu phụ vào trong nồi, ngay sau đó xoay người ra mở cửa.
“Ý? Đào tiểu thư?”
Đào Mạn Xuân một thân âu phục màu đỏ rực cười tủm tỉm: “Không nghĩ tới là chị nhỉ?”
Khúc Kha: “Thật đúng là không nghĩ tới, mời chị vào.” Cô nói: “Sao hôm nay chị lại rảnh rỗi tới nhà em?”
Đào Mạn Xuân mỉm cười, nói: “Chị vừa rồi đi dạo phố, đúng lúc đi ngang qua nơi này, nghĩ đến lúc trước có người tặng chị ít tổ yến chất lượng khá tốt. Chị nghĩ em cũng nên bồi bổ thân thể, vì vậy tiện đường mang qua đây cho em luôn.”
Chị vẫy vẫy tay, Khúc Kha mới nhìn thấy phía sau Đào Mạn Xuân còn có tài xế đi theo.
Trong tay tài xế cầm theo hai cái túi, Đào Mạn Xuân mỉm cười: “Đến đây nhìn xem, chị còn mang theo một con gà cùng một ít nguyên liệu nấu ăn linh tinh nữa. Mấy thứ này chị không biết làm, để lại hết cho em đấy.”
Khúc Kha nhướng mày, mỉm cười nói: “Chị đặc biệt tới một chuyến để mang đồ ăn ngon cho em à?”
Đào Mạn Xuân: “Đương nhiên rồi.” Chị ta đúng lý hợp tình: “Không mang đồ ăn cho em thì chị tới tìm em làm gì? Chúng ta lại không thân thiết lắm.”
Khúc Kha: “……”
Đào Mạn Xuân: “Chúng ta căn bản không thân đâu nha.”
Chuyện này không phải giả, hai người bọn cô quả thật không phải người chung đường, cũng không giống với loại người nhất kiến như cố lập tức có thể trở thành bạn tốt. Chuyện này bọn cô không làm được. Khúc Kha tuy giỏi ăn nói đấy nhưng bản thân hai người bọn cô từ nhiều phương diện mà nói đều không có điểm chung.