Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:42:45
Lượt xem: 111
Ngay lúc chân Khúc Kha tê rần, Tần An cuối cùng mới xoay người, hắn ta không bước vào trong mà vòng qua hoa viên rồi theo đường cửa sổ tiến vào một gian phòng.
Khúc Kha: “!!!”
Túc Bạch: “???”
Hai người yên lặng như nhau, cực kỳ không phúc hậu lén lén lút lút đi theo. Hai người đứng dưới cửa sổ dòm về phía trước, vừa mới hơi ngẩng đầu nên ngó ngó đã thấy đôi nam nữ trong phòng đã bắt đầu ôm nhau, dây dưa phát ra lửa nóng liên tục.
Khúc Kha: “!!!”
Túc Bạch giữ chặt Khúc Kha một phen rồi vội kéo cô lách qua một bên.
Hai người nhanh chóng rời khỏi bằng cửa sau, cũng không quan tâm đến chỗ này có sạch sẽ hay không mà trực tiếp ngồi luôn trên bậc thang cửa sau. Khúc Kha thấy mình đã không làm nghề Paparazzi nữa nhưng bản năng nghề nghiệp vẫn còn. Liếc mắt một cái cô đã nhận ra có chỗ không đúng.
Tần An người này, quả nhiên không giống như bề ngoài.
Cô nhỏ giọng nói: “Thật đáng tiếc, chưa nhìn thấy người phụ nữ kia là ai.”
Túc Bạch: “……”
Anh nghiêm túc hỏi: “Em không thấy ngượng sao?”
Khúc Kha buồn bực hỏi lại: “Lại không phải em lén lút làm loại chuyện này, sao em phải ngượng?”
Lời này thật khiến người ta không có cách nào phản bác.
Túc Bạch: “Em nói hình như cũng có lý.”
Khúc Kha: “Là đặc biệt có lý ấy chứ.” Khúc Kha bắt đầu lải nhải: “Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta, mỗi tội thật tò mò không biết người ở cùng với hắn ta là ai.”
Túc Bạch nhìn cô mở to mắt tò mò, không nhịn được duỗi tay xoa nhẹ đầu cô, nói: “Lòng hiếu kỳ quá nặng không tốt đâu.”
Khúc Kha hơi hơi híp mắt, cười tủm tỉm: “Anh nhận ra người phụ nữ kia.”
Cô có bản tính nhạy bén của paparazzi đó.
Túc Bạch: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Khúc Kha búng tay một cái: “Anh đã nhận ra.”
Nếu không nhận ra sẽ không nói như vậy.
Túc Bạch câu khóe miệng một chút, nói: “Thế cũng không nói cho em.”
Khúc Kha: “Quào! Anh… người này!” Cô dùng sức chọc chọc chân Túc Bạch, mắng: “Anh thật không phúc hậu.”
Khóe miệng Túc Bạch nhếch lên, tâm tình có vẻ không tồi nói: “Sẽ không nói cho em.”
Khúc Kha: “Em nói với anh……”
“Cô Cao!!!”
Vu Mãnh tìm một vòng lớn, hai vòng cực lớn, ba vòng siêu siêu lớn, rốt cuộc tìm được Khúc Kha. Hắn vui sướng: “Không nghĩ tới thật là cô, tôi đã biết tôi không nhìn lầm mà lại.”
Khúc Kha: “……” Đại ca, tui chính là muốn trốn anh đó.
Vu Mãnh mừng rơn: “Chúng ta thật có duyên.”
Hắn tiến lên, ngay sau đó buồn bực nhìn về phía Túc Bạch, nói: “Vị này chính là?” Hình như nghĩ tới cái gì, hắn vỗ tay: “Tôi nhớ rồi, nhớ ra rồi, đây là hàng xóm nhà cô. Tên gì nhể?”
Túc Bạch: “……”
Vu Mãnh rất nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: “Nghĩ không ra. Xin chào, tôi là Vu Mãnh, là fans trung thực của cô Cao.”
Túc Bạch: “Túc Bạch.”
“Cái gì Tô? Tô trong Tô Châu?”
(*) Đoạn này bạn Vu nghe nhầm chữ Túc với chữ Tô do đồng âm nha.
“Túc trong ký túc xá.”
Vu Mãnh: “Còn có người họ này hở? Tôi còn chưa nghe qua bao giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-276.html.]
Khúc Kha cười khanh khách: “Giờ không phải đã nghe rồi sao?”
Vu Mãnh vỗ vào chân một phát: “Nói đúng.”
Hắn ngồi ở hai người bên người, ba người sóng vai ngồi ở bậc thang, Vu Mãnh tò mò hỏi: “Sao cô tới nơi này? Sao không chuyên tâm ở nhà nghiêm túc viết bản thảo?”
Làm fans số một, hắn cảm thấy này cô như này thật quá không chuyên nghiệp.
“Cô như vậy là không được!”
Khúc Kha: “……”
Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tôi quyết định nghỉ ngơi mấy ngày, ngày mai sẽ không đăng báo.”
Vu Mãnh kêu rên ra tiếng: “Sao lại có thể? Sao cô lại có thể lãnh khốc vô tình như vậy?”
Khúc Kha sâu kín nói: “Tôi chính là lãnh khốc vô tình như vậy, giờ bút danh mới của tôi là Vô Tình.”
Vu Mãnh: “……”
Hắn tủi thân vô cùng nhìn Khúc Kha, Khúc Kha: “Nhìn cái gì mà nhìn.”
Vu Mãnh: “Tôi……”
Khúc Kha: “A.”
Vu Mãnh: “Cô không thể như thế.”
Hắn nhìn chằm chằm Khúc Kha, muốn từ biểu cảm của cô nhìn xem có phải nói đùa hay không.
Khúc Kha: “Hì hì.”
Vu Mãnh: “……”
“Vu thiếu gia, đồ ăn ngài chọn đã tới rồi đây.” Giám đốc câu lạc bộ bưng đĩa đồ ăn qua, nhìn thấy Túc Bạch và Khúc Kha ngồi ngay bên cạnh, khóe miệng hắn ta hơi co rút. Nếu không phải trong lòng liên tục miễn cưỡng ổn định thì có khi ngay giây tiếp theo hắn ta đã trượt ngã cái oạch.
Vu Mãnh: “Đưa tôi đi.”
Tuy nói người đến nơi này đều không ăn cơm nhưng phàm những lúc tham gia tiệc như vậy, Vu Mãnh đều muốn ăn. Hắn với những kẻ khác không giống nhau, hắn vẫn còn là trẻ con, thân thể còn đang phát triển đấy.
“Hai người muốn nếm thử không?”
Khúc Kha gật đầu: “Muốn.”
Túc Bạch khiển trách nhìn giám đốc, nói: “Hóa ra còn có thể gọi món.” Vẻ mặt “Sao ông không nói sớm”.
Giám đốc: “……” Đây là đãi ngộ đặc thù dành riêng cho Vu công tử, mấy người không nhìn ra sao?
Dù có muốn hay không ai mà chả hiểu ý trong mắt giám đốc kia? Khúc Kha và Túc Bạch thừa hiểu nhưng vẫn mở tao hai mắt nhìn lom lom, khóe miệng giám đốc tiếp tục co rút: “Hai vị chờ một lát, tôi đây đi chuẩn bị liền.”
Hắn ta như không còn cảm nhận thấy thú vui trên đời, bỗng xoay người, kỳ lạ thật, vừa quay lại đã thấy ba người kia sóng vai ngồi trên bậc thang.
Giám đốc: “……”
Vu thiếu gia chẳng có ý muốn đi, thoạt nhìn còn có vẻ chân chó nịnh nọt.
Lại thêm một kẻ có ý đồ thọc gậy bánh xe, ý đồ chắc hướng đến vị tiểu thư kia. Thiếu nữ kia có gì đặc biệt mà khiến cho Đỗ Bách Tề và Vu thiếu gia với phong cách hoàn toàn khác nhau đều có ý định thọc gậy bánh xe? Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy là một thiếu nữ tuổi chưa lớn lắm.
Hơn nữa, lấy ánh mắt đã duyệt qua vô số người của hắn ta thì cô gái này chắc chắn cố tình trang điểm cho mình già đi.
Cô khẳng định còn trẻ hơn dáng vẻ bề ngoài.
Có điều, vậy lại càng kỳ quái,
Chưa từng nghe nói, Đỗ Bách Tề có khẩu vị như này.
Cũng không nghe nói, Vu thiếu gia cùng tiểu thư nhà nào ở chung vui vẻ như vậy.
Hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua lần nữa, tầm mắt dừng trên người Túc Bạch. Không thể không nói chứ ba người này phong cách hoàn toàn khác nhau.
Cho nên, sao bọn họ lại có thể đồng thời coi trọng một người? Thật khiến người ta hoang mang quá! Chẳng lẽ cô gái này có gì đặc biệt?
Bước chân hắn ta dần dần thả chậm, quay đầu lại liếc mắt xem xét một cái nữa, thật sự… nhìn không ra gì hết.