Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 275
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:42:13
Lượt xem: 68
Chị ta nhìn Vu Mãnh trước mặt, ngoài cười trong không cười: “Vu công tử thật có hứng, không nghĩ tới ngài cũng tới chỗ như này.”
Vu Mãnh: “Ha hả.”
Hắn liếc Đào Mạn Xuân một cái, “Cô đã tới, chẳng lẽ tôi lại không được tới? Tôi còn không bằng cô chắc?”
Đào Mạn Xuân gảy móng tay đỏ rực: “Tôi chính là người trưởng thành, cùng mấy đứa trẻ ranh không giống nhau.”
Vu Mãnh: “Xuy! Có vài người nhìn bề ngoài trưởng thành đấy, tuổi cũng không nhỏ nhưng chỉ có tuổi tăng mà đầu óc lại không phát triển. Tuổi lớn để làm gì đâu?”
Đào Mạn Xuân: “Còn hơn những người cả tuổi và đầu óc đều không thay đổi nhỉ?”
Vu Mãnh: “Cô nói không thay đổi thì không thay đổi? Sao không đổi? Cô là thượng đế chắc?”
Đào Mạn Xuân đang muốn đáp trả một cách mỉa mai bỗng phanh lại, vị này tuổi nhỏ nhưng không thể tùy tiện đắc tội được. Cháu trai yêu dấu của Thuyền Vương đấy, không phải ai cũng có thể đắc tội đâu. Đến Đỗ gia còn phải khách khách khí khí cho người ta vài phần mặt mũi kia kìa.
Nghĩ đến đây, chị ta vội áp lửa giận đang bốc cháy ngùn ngụt trở về.
Chị ta lạnh nhạt cười khẩy: “À, đúng nhỉ?”
Vu Mãnh liếc mắt đánh giá Đào Mạn Xuân trên dưới một cái, tiếp tục công kích: “Xem cô mặc giống cái đèn đường không?”
Đào Mạn Xuân hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi không cùng trẻ nít chấp nhặt, miễn cho người khác nói tôi ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ.”
Chị ta quay đầu đi thẳng, giày cao gót dẫm thật mạnh vào sàn nhà phát tiếng vang không nhỏ.
Vu Mãnh: “A, thủ hạ bại tướng.”
Đào Mạn Xuân nghe thấy nhưng giả bộ không biết gì, mau chóng rời đi, thật không muốn nhìn thằng nhãi này nhiều hơn một cái.
Tóm lại không cần phản ứng với tên bệnh kia.
Vu Mãnh chẳng thích đến những nơi như thế này, bây giờ buộc phải đến vì phải đi cùng anh họ, hắn chỉ thấy thật nhàm chán. Mỗi tội không biết anh họ đã đến chỗ nào rồi, Vu Mãnh chỉ có thể một mình đi qua đi lại cho vơi nỗi buồn.
Quả nhiên, trường hợp như vậy nhàm chán nhất.
“Ý?” Hắn hình như nhìn thấy cô Cao?
Vu Mãnh dụi dụi mắt, lại nhìn qua lần nữa, chỗ ban nãy không có ai.
Nhìn lầm rồi? Hay người đi rồi?
Hắn chạy nhanh qua, bắt đầu tìm kiếm……
Khúc Kha nhắc thấy bóng Vu Mãnh đã vội vàng kéo Túc Bạch rời khỏi, cô thấp giọng: “Mẹ ơi, nhanh trốn xa một chút khỏi tiểu thiếu gia kỳ quái này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-275.html.]
Túc Bạch tùy ý để cô lôi kéo, hai người ra đại sảnh buổi tiệc.
Khúc Kha: “Chúng ta……”
Đang muốn nói chuyện thì thấy một người phụ nữ a một tiếng, Khúc Kha lập tức hóng hớt nhìn qua.
Người phụ nữ kia không phải ai khác mà chính là Đào Mạn Xuân. Đào Mạn Xuân vừa rồi bị Vu Mãnh chọc tức không có cách nào xả hết. Chị ta đạp mạnh từng bước chân, ai ngờ được suýt nữa ngã sấp mặt. May mắn ngay thời khắc mấu chốt luôn có anh hùng cứu mỹ nhân.
Không phải Khúc Kha, càng không phải Túc Bạch.
Mà là… Tần An.
Anh họ của Vu Mãnh.
Hắn ta đỡ Đào Mạn Xuân, mỉm cười: “Đào tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?”
Đào Mạn Xuân ngẩng đầu, cũng nhận ra Tần An, chị ta cười nhẹ, đáp: “Hóa ra là Tần tiên sinh, tôi không sao.”
Chị ta thoát khỏi cánh tay Tần An, đang muốn rời khỏi thì mắt cá chân nhói lên, cảm giác đau khiến chị ta lại a một tiếng, đảo đảo suýt nữa ngã tiếp. Tần An lại đưa tay ra, Đào Mạn Xuân đúng lúc ngã vào trong lồng n.g.ự.c Tần An. Sắc mặt hai người đều có hơi ửng hồng.
Tần An kiên định: “Mắt cá chân của cô hình như đã bị thương, đừng cố cậy mạnh. Tôi đỡ cô qua chỗ kia ngồi xuống. Tôi nghĩ ở đây chắc có chuẩn bị một ít thuốc mỡ. Nếu không có thì tôi sẽ đưa cô đi bệnh viện.”
Đào Mạn Xuân lập tức xua tay: “Không cần đâu, vết thương nhỏ như vậy không cần phải đến bệnh viện.”
Tần An nhíu mày không nói gì mà đỡ Đào Mạn Xuân ngồi vào ghế dài bên cạnh, sau đó mới ngồi xổm xuống xem xét tình hình mắt cá chân của chị ta.
Đào Mạn Xuân: “Tôi không có việc gì……”
Tần An: “Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn nhìn xem mắt cá chân của cô có sao không thôi.” Hắn ta cẩn thận kiểm tra một chút rồi nói: “Như vậy có cảm thấy đau không?”
Đào Mạn Xuân cắn môi, hừ nhẹ: “Có một chút.”
Tần An: “Vậy cô ngồi ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi tìm xem có thuốc mỡ hay cao dán gì đó không. Chỗ này có nhiều người khiêu vũ, nói không chừng người ta sẽ chuẩn bị một ít đồ như vậy.”
Hắn ta vội vàng rời đi.
Đào Mạn Xuân nhìn bóng dáng Tần An, rũ rũ mắt.
Khúc Kha và Túc Bạch nhìn thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra. Rõ ràng không có bầu không khí mập mờ gì nhưng Khúc Kha vẫn cố ý không lên tiếng kinh động hai người họ. Ngược lại cô đứng nép mình một chỗ không động đậy. Không mất bao nhiêu thời gian, Tần An đã quay trở lại, hắn ta không đi một mình mà còn mang theo hai người hầu. Một người trong đó giúp Đào Mạn Xuân thoa thuốc, tiếp đến hai người đỡ chị ta ra ngoài.
Đào Mạn Xuân trước khi đi còn quay đầu lại nhìn về phía Tần An, nói: “Cảm ơn anh.”
Tần An mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Đào Mạn Xuân rời khỏi, mặt Tần An hàm chưa ý cười đứng nơi đó, nho nhã tự phụ.
Túc Bạch cúi đầu nhìn về phía Khúc Kha, Khúc Kha không nhúc nhích như cũ.