Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:39:53
Lượt xem: 105
Khúc Kha: “Thôi không lên thì không lên. Nếu giờ lên món mới, em cũng ăn không vô!”
Túc Bạch: “Anh lại thấy giờ có quả táo rơi vào bụng cũng không có cảm giác no.”
Khúc Kha: “……”
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy mấy người phục vụ bưng đĩa qua, lập tức chỉ chỏ: “Anh xem, lại tới nữa, hình như là đồ ăn đó.”
Túc Bạch tinh thần tỉnh táo hẳn lên, anh nói: “Không tồi, anh trước kia tham gia những buổi tiệc khác đều không có đồ ăn.”
Khúc Kha: “Ớ? Vậy trước kia tiệc anh tham gia chỉ có bánh quy với rượu sao?”
Cô hoàn toàn không biết gì về yến hội thời dân quốc, thành ra có cơ hội lại tò mò hỏi thăm xíu xiu!
Nhìn đê, chị đây đã được kiến thức thế nào là tiệc tối dân quốc nguyên nước nguyên mùi vị chuẩn chỉnh đấy.
“Đúng vậy, bình thường đều thế, có điều anh cảm thấy mấy món như bánh quy này ăn vào không no nên cũng không ăn, lúc nào cần đến chỉ điểm danh cho có mặt rồi chuồn đi tìm chỗ nào đó ăn mì sợi hay món gì no no. Lúc ở nhà anh có đi hay không chẳng ai để ý. Giờ ở đây chậm trễ biết bao nhiêu việc, ảnh hưởng đến anh làm việc khác.”
Giám đốc đang nghe lén: “……”
Hoá ra ngài còn làm việc khác, thật khổ cho ngài đã tốn công bày đặt mắt rậm mày to, tóc vuốt ngược như lão đại!
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
“Vậy sao lần này anh lại gọi em đi cùng?”
Túc Bạch bất đắc dĩ: “Lúc trước Thẩm Hoài tới đã có người nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau, chắc hẳn đã đoán được thân phận của anh nên không dễ thoát thân. tính ra anh cùng người trong nhà đã không qua lại lâu rồi, đám người đó muốn xuống tay từ bên anh cũng không có ý nghĩa gì.”
Khúc Kha: Thật bổ não về yêu hận tình thù giới hào môn – Trân trọng giới thiệu diễn viên chính Túc Tiểu Bạch mắc chứng xã khủng.
Bởi vì còn có người khác đứng gần đó nên Khúc Kha không nói gì nhiều.
Cô chỉ nhắc: “Đi, xem đồ ăn mới lên có cái gì. Em no rồi nhưng nếm thử chút cũng không thành vấn đề.”
Lúc này đây không phải lên một lần hàng loạt bánh quy nhỏ xinh như chia thành nhiều đĩa nữa, Khúc Kha đảo mắt đã thấy trên đĩa có gì, tổng có khoảng 10 đĩa.
Mỗi tội phần lớn đều là rau trộn, hơn nữa, ở đây thật thiếu đạo đức, cho đồ ăn mà không chuẩn bị đũa.
Mọi người nói xem, ăn rau trộn không có đũa, đây chẳng phải không có ý muốn người ta ăn sao?
Đẹp thì đẹp đấy mà ý đồ thật lại là không muốn cho người ta ăn.
Mắt Khúc Kha liếc thấy phục vụ sắp đi, trực tiếp ngăn lại một tên mi thanh mục tú.
Không có biện pháp, lòng yêu cái đẹp ai cũng có, nói chuyện dĩ nhiên đều muốn tìm người đẹp mới vừa lòng thỏa ý.
Cô khách khách khí khí mỉm cười: “Làm phiền lấy cho chúng tôi hai đôi đũa.” Lại dừng một chút, tiếp tục mỉm cười: “Không có đũa thì nĩa cũng được.”
Chỉ cần có thể ăn, vấn đề nhỏ như vậy cô đều có thể tự mình khắc phục.
Miễn ăn được là oki rùi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-270.html.]
Phục vụ: “……”
Khóe miệng cậu ta mím chặt, lúc đi lướt qua giám đốc cách đó không xa còn thấy giám đốc cả người dại ra ngơ ngẩn cứ như Tôn Hầu Tử, người ở đây còn hồn đã cách xa vạn dặm, biến mất vô tung vô ảnh.
(*) Tôn Hầu Tử - Tôn Ngộ Không.
Cậu ta nói lắp: “Được… được, vâng.”
Hai chữ thôi mà nói có vẻ rất tốn sức.
Khúc Kha gật đầu. Sau khi cậu ta xoay người rời khỏi, cô nhìn bóng dáng phục, tiếc nuối nói: “Trông thì mi thanh mục tú, đáng tiếc lại nói lắp.”
Phục vụ trượt chân một cái, thiếu chút nữa ngã sấp.
Cậu ta bước vội vài bước, nhanh chóng rời khỏi.
Khúc Kha: “Nơi này hóa ra cũng khá tốt, biết rõ cậu ta có khuyết tật mà vẫn bằng lòng thuê.”
Túc Bạch gật đầu: “Ừ.”
Lúc này, giám đốc đã hồi hồn rất muốn kêu to một câu: “Mấy người lại nói chuyện ma quỷ gì đó! Tên đó nói lắp lúc nào, đấy là bị hai tên tham ăn bọn mi kích thích thì có.”
Nghĩ như vậy nhưng không thể hét vào mặt khách được, hắn ta chỉ có thể yên lặng buồn tủi trong lòng, nghẹn nghẹn nghẹn quá.
Phục vụ nghe lời, chẳng bao lâu đã đưa hai đôi đũa tới, Khúc Kha cùng Túc Bạch cầm đũa, lộ ra nụ cười đầy thỏa mãn.
So với những người khác, bọn cô đã kiếm lời rồi.
Người khác tới nơi này chỉ có thể bụng đói nói chuyện, bọn cô lại khác, bọn cô có thể ăn ăn ăn!
Xung quanh bàn tiệc thỉnh thoảng cũng có người đi ngang qua nhưng chẳng ai đến vì ăn, một số liếc qua do tò mò không biết ngày nào gan lớn đến nơi này mò ăn. Số khác lại có ý định tìm cơ hội nói chuyện với Túc Bạch. Dù nguyên nhân nào thì cũng không ít người nhóc trộm sang đây, hiển nhiên đã khiến mấy người phải thất vọng rồi.
Túc Bạch quay người lại tiếp tục ăn. Tình huống như vậy, người khác căn bản ngại không dám qua chào hỏi.
Những kẻ da mặt dày thấy thế cũng ngại bước qua! Đi qua rồi nói cái gì?
Nói, ăn ngon không?
Hay nói, món này như thế nào?
Nói thế chắc?
Ban đầu còn có rất nhiều người muốn chào hỏi với Túc Bạch một chút nhưng đều bị thái độ lạnh nhạt cùng tinh thần ăn như gió bão của anh đánh đến trở tay không kịp, chỉ có thể xấu hổ mà ngừng lại
Túc Bạch gật đầu: “Tuy rằng đều là món ăn nguội nhưng so với bánh ngọt vừa rồi càng hợp ý anh hơn.”
Anh càng thích những món ăn như thế này, bánh quy và những món bánh ngọt nhỏ chỉ để lót dạ, dùng để ăn chơi, ăn nhiều cũng được nhưng không liên quan đến ăn cơm, ăn cơm mới có thể no bụng.
“Hương vị cũng khá ngon đó.”
Cái khác không nói chứ Khúc Kha thấy nhà này kể cả không làm yến hội, chỉ dựa vào tay nghề đầu bếp cũng có thể phát triển khá tốt.
Bánh ngọt vừa rồi làm rất ổn, rau trộn này cũng không kém chút nào.