Cuộc Sống Tươi Đẹp - Chương 252
Cập nhật lúc: 2024-05-24 09:25:33
Lượt xem: 90
Khúc Kha: “Đám người khác của Bạch gia đâu?”
Liễu Nhị: “Mấy người thiếu gia, tiểu thư bọn họ đều được cô phu nhân mang đi. Bạch gia đã suy bại, tiền gì cũng chẳng còn. Mấy người họ chỉ còn mỗi căn nhà trống trải, liệu có thể ở được bao lâu? Cô phu nhân đồng ý giữ họ lại, dĩ nhiên họ cũng cứ thế đi theo rồi.”
Khúc Kha như có như không cười cười, cô thừa hiểu vị cô phu nhân này không phải kẻ bình thường. Mấy người Bạch gia kia đi theo ả, ả chắc chắn sẽ được lợi không ít so với cái phải bỏ ra. Chuyện mua bán lỗ vốn, ả chắc chắn sẽ không làm.
“Vậy bọn mày giờ đang ở đâu?”
Liễu Nhị không dám nói.
Khúc Kha cười: “Mày không nói thì làm sao tao đem mày về nhà được? Chẳng lẽ mày thật sự muốn c.h.ế.t ở chỗ này? Nếu mày đã không muốn sống……”
“Hẻm thập cẩm, bọn tôi giờ đang thuê một phòng nhỏ ở Hẻm thập cẩm.”
Hẻm thập cẩm nổi danh là xóm nghèo, khu ổ chuột, nơi mà những người thuộc tầng thấp nhất của thành thị. Đám người Liễu Nhị từ nơi khác đến phải đặt chân ở đây cũng không kỳ quái, chỗ đó dù sao giá cũng rất rẻ.
“Tao thấy cha mẹ mày ở Bạch gia nhiều năm như vậy chắc cũng lấy được không ít chỗ tốt, chưa nói đến núi vàng núi bạc nhưng gia tài bạc triệu chắc cũng có nhỉ? Tao nghĩ bọn họ liệu có muốn chuộc mày về không?”
Giọng Khúc Kha mềm nhẹ vài phần: “Tao với mày không giống nhau, bọn mày không có lòng tốt nhưng tao thì đồng ý thả cho mày một đường.”
“Không có, chúng tôi không tham lam, không có nhiều tiền, Bạch lão gia và phu nhân đều là đám vắt cổ chày ra nước, đến một phân tiền cũng đòi xem cẩn thận rõ ràng. Chuyện nhiều tiền như thế ngàn lần cũng không có.”
Khúc Kha ha hả cười lạnh: “Vậy ý là nhà mày không có tiền để chuộc mày? Vậy mày cứ ở chỗ này chờ c.h.ế.t đi.”
Cô đứng dậy, cũng không hạ thủ thêm, chỉ nói phải đi.
Liễu Nhị: “Cứu tôi, cứu tôi với!”
Gã ta kêu lên hai tiếng mới phát hiện bốn phía xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không, nếu nói cực kỳ yên tĩnh cũng không phải bởi cách ra đó vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng hô hô quát quát. Đó là tiếng từ sòng bạc.
Gã ta nói lắp: “Người nhà tôi chắc chắn sẽ đồng ý, chắc chắn sẽ đồng ý chuộc.”
Khúc Kha nhìn chằm chằm gã ta, đe: “Nếu mày làm ra vẻ, tao sẽ không khách khí!”
“Không dám không dám! Thật sự không dám.”
Liễu Nhị lúc này cực kỳ suy yếu, hoàn toàn không dám làm Khúc Kha tức giận.
Đột nhiên, Khúc Kha giống như lơ đãng hỏi: “Một nhà bọn mày đến Thượng Hải sinh sống như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuoc-song-tuoi-dep/chuong-252.html.]
“Mẹ tôi……” Mới mở đầu, gã ta đã đột nhiên dừng câu nói lại.
Khúc Kha lại đùa nghịch d.a.o nhỏ trong tay: “Tao thấy mày có vẻ không muốn nói……” Giọng cô kéo thật dài: “Dù sao tao cũng sẽ tìm được nhà bọn mày nhưng tình huống của mày bây giờ… khó có thể nói ha.”
Tầm mắt cô dừng lại ở vết thương trên đùi gã ta một chút.
Liễu Nhị lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói còn không được sao? Mẹ và em gái tôi chuyên lừa gạt những cô gái đi lạc hoặc đi một mình, giả bộ yếu đuối lừa về nhà rồi trói lại bán cho mấy chỗ Hồng phòng.”
Hồng phòng là cách gọi đơn giản bởi những phòng ở đó đều treo đèn lồng màu đỏ, không nói cũng hiểu chỗ này là địa phương kinh doanh cái gì.
Sắc mặt Khúc Kha lập tức khó coi hẳn, cuộc đời này cô hận nhất chính là đám mẹ mìn, đặc biệt là những kẻ chuyên bắt cóc con gái, trẻ nhỏ. Tất cả đều là đám súc sinh không hơn. Khúc Kha lạnh nhạt nhìn Liễu Nhị trước mặt, nói: “Mẹ mày thật đúng là giỏi buôn bán!”
Không cần nghĩ cũng biết, nếu cô như rơi vào tay nhà này chắc chắn sẽ không thoát khỏi vận mệnh như vậy.
“Mẹ tôi… mẹ tôi cũng là bán phu nhân mới… mới phát hiện ra lợi nhuận từ cách kinh doanh này.”
Khúc Kha cười nhạo một tiếng, nói: “Xem ra việc kinh doanh của mấy người làm không tồi. Được nhiều hay ít?”
Liễu Nhị sợ c.h.ế.t cực kỳ nên chỉ có thể ăn ngay nói thật: “6-7 người gì đó, chúng tôi tổng cộng mới bán chưa được bao nhiêu. Cũng không phải dễ lừa như vậy.”
Khúc Kha: “Vậy bọn mày đến Thượng Hải bao lâu?”
“Sắp được hai tháng thì phải.”
Chưa đầy hai tháng đã làm nhiều chuyện như vậy? Khúc Kha tức đến tay run rẩy.
Chính mắt thấy bộ dạng tiếc nuối không biết đủ của gã ta, thậm chí còn dùng từ 'mới', chỉ một chữ đã khiến Khúc Kha vô cùng phẫn nộ. Cô ban đầu còn nghĩ dùng chút tiền tìm người nào đó đánh cho đám người này một trận, mỗi ngày gây chuyện để bọn chúng không được sống tốt, phải chịu khổ rồi rời khỏi Thượng Hải là đủ.
Cô với bọn chúng có xích mích nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ muốn lấy tính mạng cả nhà người ta.
Thế nhưng bây giờ Khúc Kha thình lình hiểu rõ, có vài kẻ ác khiến người ta không thể nào tưởng tượng nổi. Mọi người thấy lúc bọn chúng ở nhà cũ Bạch gia bắt nạt người khác được coi là ác? Chưa đâu, chúng còn có thể làm những chuyện ghê gớm hơn nữa, sao có thể trải qua cuộc sống thoải mái.
Chờ đến khi bọn chúng không được hưởng những ngày như vậy, bọn chúng sẽ tìm mọi cách kiếm tiền, chỉ cần bọn chúng tìm được một cửa sổ là đã có thể mở ngay cả cánh cửa, tìm được một con đường kiếm tiền là có thể đánh mất cả nhân tính.
Hiện giờ còn không phải là sao?
Những kẻ như thế người ta còn có thể trông cậy vào việc bọn chúng hối cải hay sao? Làm việc ác vài chục năm đã thành thói quen thì sao có thể sửa?
Những kẻ như vậy mà không c.h.ế.t nói không chừng còn làm hại không ít cô gái ngây thơ lương thiện. Chúng sẽ tìm mọi cách để lừa những cô gái ấy rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.